Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1292: Trái tim già cằn cỗi cũng đau đớn (2)

Vương Tuyệt đang rất thích thú, đột nhiên mở miệng hỏi:
- A Lương, còn xa không?
A Lương và Tiểu Tinh có tính cách đáng tin cậy nhất, không quá lố như ba người Trần Thư, đương nhiên họ chính là trợ lý của đoàn đội.
- Sắp rồi.
A Lương bật chiếc máy tính thông minh mang theo lên, nói:
- Chúng ta bay như thế này không thấy quá nguy hiểm hay sao?
Bây giờ tình thế cấp bách, để ngăn Hung Thú tấn công người thường thì máy bay chở khách không được phép bay qua tỉnh Long Giang nữa.
- Đó không phải là một vấn đề lớn.
Tạ Tố Nam khẽ chạm Trùng Điệp trên vai rồi nói:
- Có gì nguy hiểm thì ta sẽ nhắc nhở.
- Bọn ta có thể tin tưởng ngươi được không đây?
Trần Thư nhướng mày, trong mắt có chút nghi hoặc.
Hắn còn nhớ trước đây Lão Tạ thường xuyên không phát hiện ra được những tình huống xảy ra.
- Tất nhiên rồi!
Tạ Tố Nam gật đầu nói tiếp:
- Ta đã không còn là lão Tạ của ngày xưa nữa rồi!
- Nếu như có những sinh vật mà ta không thể phát hiện được thì có lẽ chúng ta không thể trốn thoát nổi đâu!
Mọi người khẽ gật đầu, cảm thấy cũng có lý nên cũng khá yên tâm.
Không bao lâu sau, đoàn người tiến vào tỉnh Long Giang, một luồng khí tức xơ xác tiêu điều phả vào mặt, rõ ràng là khác với những tỉnh còn lại.
- Cẩn thận một chút!
Trùng Điệp trên vai Tạ Tố Nam thoáng chốc đã trở nên có chút kỳ lạ, không ngừng phóng ra trường năng lượng để tìm kiếm những sinh vật xung quanh.
Cùng lúc đó, mọi người lần lượt triệu tập Khế Ước Linh của mình canh gác bốn phía xung quanh.
Mà trong đám mây phía trên xa xa kia, những con Bạch Sắc Phi Điểu đang đứng như bức tượng điêu khắc, không có bất kỳ hào quang nào toả ra, nhưng hai mắt lại đỏ như máu, tràn ngập khí tức cuồng bạo.
Ánh mắt của bọn nó nhìn xuống Hoàng Sắc Đại Viên Cầu bên dưới, nhãn cầu đảo qua nhưng rồi lại bất động, giống như thợ săn đang chờ con mồi mắc câu vậy.
Trần Thư và những người khác vẫn đang nói cười, như thể họ không nhận ra bất kỳ mối nguy nào.
Ngay lúc bọn họ đi đến phía bên dưới những con Bạch Sắc Phi Điểu, đôi cánh của con Phi Điểu cầm đầu chuyển động, trên đó xuất hiện một tia sáng màu trắng.
Những con Hung Thú còn lại dường như cũng đã nhận được mệnh lệnh, chúng lần lượt tung ra các kỹ năng của mình, chuẩn bị tấn công những con người bên dưới.
Nhưng trong nháy mắt, ba viên Vẫn Thạch vô cùng to lớn va chạm phóng đến, trên đó có Hoả Diễm rực cháy, mang theo sức mạnh vô song.
- Hả? Bị phát hiện rồi?
Hàng chục con Bạch Sắc Phi Điểu thoáng chốc đã giật mình, buộc phải cắt ngang kỹ năng.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị trốn thoát, một âm thanh òm ọp xuất hiện, như thể là nó trực tiếp xuất hiện ngay trong tâm trí bọn chúng vậy, khiến cho bọn chúng lập tức mất đi lý trí.
Ầm ầm!
Ba viên Thiên Hỏa Vẫn Thạch đan xen lao tới, ngay lập tức trong đám Hung Thú bắn ra luồng sức mạnh khổng lồ.
Thi thể của những con Phi Điểu rơi xuống, bị giết chết chỉ trong vài giây ngắn ngủi!
Mặc dù bọn nó là Biến Dị Hung Thú của Bạch Ngân Tam Tinh, nhưng hiển nhiên vẫn không thể ngăn chặn được kỹ năng của ba con Husky.
Chỉ có Lãnh Chúa cầm đầu là còn sống sót, nhưng thân thể cũng không tránh khỏi bị thương nặng.
Đôi mắt của nó hiện lên tia sợ hãi, nó nhìn chằm chằm vào Trần Thư và những người khác đang ở trước mặt. Tất cả mọi người đều là Bạch Ngân Cấp, nhưng sao có thể chênh lệch lớn đến như vậy chứ?
Với dung lượng bộ não của nó thì dù có thế nào cũng nghĩ mãi không ra là nguyên nhân gì…
Ầm!
Đôi ngươi của ba con Husky khẽ động, ba đạo Cự Hình Phong Nhận phóng ra, bay với tốc độ cực kỳ nhanh.
Éc!
Bạch Sắc Phi Điểu đau đớn kêu lên một tiếng, thân thể của nó ngay lập tức bị cắt ra, không còn hơi thở của sự sống.
Một con Bạch Ngân Lãnh Chúa đã chết một cách khá là qua loa như vậy…
- ...
A Lương và những người khác vô thức nuốt một ngụm nước bọt, ngay lập tức trở nên vô cùng im lặng.
Sau một lúc lâu, Vương Tuyệt mới mở miệng nói:
- Mẹ nó, ngươi mới đánh xong cuộc thi đấu thế giới, lại thăng cấp lên nhiều đến như vậy sao?
Mới chưa đầy một tháng, vậy mà lại có thể trở nên lớn mạnh hơn nữa, cưỡi tên lửa cũng không nhanh đến như vậy chứ…
- Ngươi thật sự không có chướng ngại gì hết à?
Trong mắt A Lương lộ ra vẻ khó hiểu sâu sắc, hắn ta nhìn Trần Thư như thể đang nhìn một con quái vật.
Theo logic mà nói, bây giờ Trần Thư không thể cải thiện được sức chiến đấu của mình, nhưng lực sát thương của các kỹ năng Khế Ước Linh của hắn dường như không có giới hạn và nó đang ngày càng tăng lên.
- Cũng thường thôi, không cần để ý.
Trần Thư lắc đầu, nhưng trong lòng hắn biết chỉ cần hắn có đủ thời gian, mang Khế Ước Linh Bạch Ngân Cấp bồi dưỡng lên đến trình Vương Cấp thì không hẳn là không thể.
Hai mắt Không Gian Điểu khẽ động, mang vật liệu của Lãnh Chúa Bạch Sắc Phi Điểu thu trở lại.
- Các ngươi có cần phải ngạc nhiên đến thế không?
Tạ Tố Nam bĩu môi nói:
- Sức chiến đấu của chúng ta tương đương một. Mà sức chiến đấu của con hàng này là một trăm hay một nghìn thì cũng chẳng có gì khác biệt cả, bởi vì chúng ta không thể đánh lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận