Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1010: Bởi vì cạnh tranh nội bộ (*) sẽ không có kết cục tốt (2)

Trần Thư nhếch mép cười rồi nói:
- Sau này, ngươi cứ nhớ gọi ta Trần thúc là được rồi, trong trường không ai dám bắt nạt ngươi đâu!
- ...
Khóe miệng Vu Dịch giật giật. Thế là cứ vô duyên vô cớ có thêm một bối phận như vậy à?
- Được rồi, toàn thể đứng nghiêm!
Tần Thiên ho khan một tiếng, bảo Trần Thư trở về hàng của lớp mình.
- Chúc mừng ngươi, Trần Thư!
Lúc này, Kiều Nguyệt nhìn về phía hắn mà khẽ mỉm cười, trong mắt cũng có vẻ kính nể.
Lúc trước, khi Trần Thư và bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, mấy người Kiều Nguyệt cũng không tin thực lực của hắn, cho rằng hắn sẽ gây cản trở.
Ai mà ngờ đến trong vòng chưa đầy ba năm, thực lực của đối phương đã khiến cho bọn họ chỉ có thể ngước nhìn, biết đi tìm ai để nói rõ lí lẽ bây giờ đây?
- Hiện tại, bắt đầu đại hội khóa!
Khóe miệng Tần Thiên nở nụ cười mà nói một đống lời xã giao.
Sau đó, lão còn nói thêm:
- Thật ra, hôm nay chúng ta chủ yếu muốn tuyên dương các bạn học đã đạt giải trong trận tranh tài Ngự Thú toàn quốc!
Ngoài Trần Thư và tổ ba người của A Lương ra thì trong trường học có không ít đội ngũ Hắc Thiết Cấp cũng giành được vị trí trong top 200 bảng xếp hạng.
Những người giành được giải lần lượt tiến lên trước và nhận lời khen ngợi.
Những người bên dưới đều đổ dồn ánh mắt hâm mộ vào bọn họ, trong lòng âm thầm cổ vũ cho chính mình.
Lúc này, mặt mũi Tần Thiên tràn đầy nụ cười mà nói:
- Cuối cùng, xin chúc mừng bạn học Trần Thư của chúng ta, hắn đã dùng thực lực đánh bại quần hùng và cuối cùng giành được vị trí quán quân!
Trong nhiệm kỳ nhậm chức của lão lại có một thiên tài như vậy xuất hiện, điều này sẽ khiến cho lão được thăng chức làm hiệu trưởng chính thức nhanh hơn.
Trần Thư buồn bực ngán ngẩm mà bước lên bục hội nghị. Cứ tưởng là có phần thưởng cơ chứ, ai mà biết chỉ khen miệng vậy thôi, không cảm thấy hứng thú chút nào cả.
Hắn đảo mắt một vòng rồi hỏi:
- Hiệu trưởng, có thể để cho ta phát biểu cảm nghĩ được không?
- Không thể!
Tần Thiên cự tuyệt dứt khoát. Bình thường mà để cho Trần Thư lên tiếng trước mọi người thì không có lời gì hay cả.
- Không phải đấy chứ. Ta còn có thể chia sẻ kinh nghiệm để cho mọi người đều có thể tiến bộ thêm được mà.
- Cái này ấy à…
Tần Thiên suy tư một lát, lão cảm thấy cũng có chút đạo lý.
- Vậy thì ngươi nhớ biểu hiện cho tốt đấy!
Ngay lập tức, Trần Thư bỗng trở nên vô cùng phấn khởi.
Tần Thiên vừa dứt lời thì cười cười mà đưa micro cho hắn.
- Các vị bạn học muốn hỏi cái gì thì hãy nhanh chóng hỏi đi! Ta biết cái gì thì sẽ nói cái đó, tuyệt đối sẽ không giấu diếm!
Nam sinh đầu tiên nhấc tay rồi cầm micro, sau đó mở miệng hỏi:
- Trần Thư đại lão, đời ta có thể đạt tới độ cao như ngươi không?
- Học đệ, ngươi không cần coi thường chính mình!
Trần Thư cười cười mà nói:
- Chỉ cần ngươi chịu cố gắng, nói không chừng trước khi tốt nghiệp ngươi sẽ có thể có được thực lực như ta đấy!
- Nếu như ta nỗ lực tu luyện gấp đôi thì sao?
Trần Thư nhíu mày rồi nói:
- Như vậy thì có thể sẽ phải mất mười năm.
- Nếu như ta tu luyện suốt ngày suốt đêm không ngừng nghỉ một giây nào thì sao?
- Vậy thì đời này ngươi cũng không đạt tới nổi đâu.
Vẻ mặt nam sinh nghi hoặc mà hỏi:
- Tại sao lại như vậy chứ!
Tần Thiên cũng không hiểu, lão cũng không rõ ý của Trần Thư là gì.
Trần Thư bình thản mà nói:
- Bởi vì so sánh trong nội bộ sẽ không có kết cục tốt!
- ?
Khóe miệng nam sinh giật giật, đột nhiên bị làm cho ngây ngẩn cả người.
- Là một quán quân, ta muốn gửi một lời nhắc nhở đến tất cả mọi người!
Trần Thư lớn tiếng nói:
- Phản đối cạnh tranh nội bộ, bắt đầu từ ta khởi nghĩa!
- Được rồi!
Tần Thiên trừng mắt nhìn hắn, trực tiếp kết thúc phần chia sẻ kinh nghiệm của hắn.
Quả nhiên, không nhảy ra nổi lời hay nào từ trong miệng của tội phạm mà…
Sau khi đại hội kết thúc, đám người nhộn nhịp rời đi.
- Trần Thư!
Tần Thiên gọi hắn lại rồi nói:
- Ngươi qua đây một lát!
- Hả? Làm gì vậy?
Trần Thư nhướng mày, sau đó cười nói:
- Tần hiệu trưởng, ngươi đang nghĩ đến chuyện truyền ngôi cho ta đúng không?
- Truyền ngôi? Truyền ngôi gì cơ?
- Ta cũng đã đạt được quán quân toàn quốc rồi mà, đề nghị của ta là ngài nhường vị trí hiệu trưởng cho ta, sau đó thì có thể an tâm về hưu được rồi…
- ?
Khóe miệng Tần Thiên giật giật mà nói:
- Một Bạch Ngân Cấp như ngươi mà lại đòi làm hiệu trưởng cơ à?
Trần Thư bĩu môi nói:
- Lão Liễu mới Hoàng Kim Cấp nhưng cũng muốn làm nữa là!
- Ta có thể giống ngươi được sao?
Liễu Phong cũng đi đến rồi trừng Trần Thư, sau đó nói:
- Ta dạy ra một học sinh đạt được quán quân, ngươi có thể dạy ra được à?
- ...
Trong lúc nhất thời, Trần Thư chỉ có thể trầm mặc. Hình như hắn ta nói cũng có lý…
- Được rồi, nói chuyện chính đi!
Tần Thiên xua tay mà nói:
- Người của tổ chức Ám Dạ đã ra tay với ngươi rồi đúng không?
- Là bọn họ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận