Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1768: Ai nói không có chứng chỉ đạn hạt nhân?

- Hôm nay có thể giao tiền đặt cọc trước cho chúng ta, ký hợp đồng, đạn hạt nhân sẽ dần dần gửi cho các ngươi.
- Ta thực sự là một thiên tài kinh doanh nhỏ bình thường…
Trần Thư cười hì hì, nhìn đám người cuồng nhiệt, trong lòng có một điểm tự đắc.
Dù chính phủ không có tài nguyên chế tạo nhưng mà mỗi Ngự Thú Sư đều có tiền nha!
Huống chi toàn cầu chỉ hắn có thể làm, cái này chẳng phải là độc quyền ư?
- Thiên Bá ca, ngươi ghi danh trước cho ta, ngày mai ta sang đây xem tờ đơn.
Trần Thư cười nói, mọi người lên tiếng chào hỏi, để mọi người tin tưởng tính chân thực của tin tức.
Một giây sau, hắn rời khỏi chợ đen, đi tới chỗ lối ra.
Nhìn đám người tre già măng mọc, Trần Thư cảm khái:
- Người người đều có đạn hạt nhân để ném, đây mới là thịnh thế !
Bộp!
Một giây sau, một tay đáp lên trên vai của hắn, thản nhiên nói:
- Ngươi sa lưới rồi mới nghênh đón được thịnh thế!
- Hả?
Nét mặt của Trần Thư trì trệ, xoay người nhìn lại, chỉ thấy tổng đốc tỉnh Nam Thương Phương Vệ nhìn hắn.
Hắn gãi gãi đầu, nói:
- y… Phương thúc… Đã lâu không gặp…
- Không phải ta muốn tới gặp ngươi!
Phương Vệ thở dài, nói:
- Là cấp trên bảo ta tới mang ngươi đi!
...
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, nói:
- Dẫn ta đi? Ta không làm gì sai mà?
- Không làm sai?
Phương Vệ cao giọng nói:
- Mẹ nó bán đạn hạt nhân, còn không có vấn đề gì? !
- Hành động của tiểu tử ngươi, so với thương nhân buôn bán súng ống đạn dược trên quốc tế khác nhau ở chỗ nào? !
- Đương nhiên là có!
Trần Thư nghĩa chính nghiêm từ, nói:
- Bọn hắn không bán đạn hạt nhân!
-??
Phương Vệ giật mình, không ngờ ngươi bán đạn hạt nhân mà còn kiêu ngạo như thế?
- Bớt nói linh tinh!
Ánh mắt của hắn ta nghiêm túc, nói:
- Đồ chơi này chính phủ không cho phép bán!
- Lão gia tử cũng không nói với ta…
Trần Thư hơi ngẩn ra, nói:
- Chính phủ chỉ phân phối một ngàn bình, còn không cho phép ta tìm người khác hợp tác?
- Hợp tác cái rắm! Cái đồ chơi này người thường có thể kinh doanh à?
Phương Vệ vuốt vuốt đầu, chẳng những là hắn ta, bất luận kẻ nào cũng không ngờ tới, con hàng này sẽ có cách kiếm tiền như vậy.
Nhìn khắp toàn cầu, cũng chỉ có hắn dám bán đạn hạt nhân…
- Phương thúc, không có người kinh doanh mảng này, là bởi vì bọn hắn không biết chế tạo.
Trần Thư dựa vào lý lẽ biện luận nói:
- Ta đây đang sáng lập lĩnh vực mới, một khi phát triển, GPS bình quân đầu người sẽ đi lên ngay lập tức không phải sao?
- ...
Khóe miệng Phương Vệ giật giật, nói:
- Mẹ nó cái đó là GDP...
- Không sai biệt lắm, đều cùng một ý nghĩa.
- ...
Mặt Phương Vệ sạm lại, sau đó xua tay nói:
- Ta không ở đây để nói chuyện này với ngươi.
Như thế nào hắn ta lại cảm thấy bản thân đang bị Trần Thư dắt mũi…
- Bây giờ, ta với thân phận tổng đốc Nam Thương, ta cấm các hành vi thái quá của ngươi!
- Ta bán thuốc lại không phạm pháp…
Trần Thư mở miệng nói:
- Hơn nữa ta có thể nộp mức thuế ngoài định mức, lĩnh vực này thật sự có tiềm lực mà!
- Ngươi im miệng đi!
Phương Vệ trừng mắt hắn một cái, nói:
- Bây giờ chỉ có mình ngươi có đạn hạt nhân, đến lúc toàn dân có đạn hạt nhân, chính phủ còn quản lý cái rắm!
Hắn ta thậm chí đã tưởng tượng đến tràng cảnh sau này,
Ở ngoài cổng chợ hai bà thím vì chút chuyện nhỏ mà cãi nhau ầm ĩ lên, kết quả mỗi người ném một khỏa đạn hạt nhân.
Toàn bộ thành thị trực tiếp thăng thiên, cảnh đó có dị không? Có khó coi không?
Trần Thư thấp giọng nói:
- Không đến mức đó…
- Trong lòng ngươi thật sự không tính đến!
Phương Vệ trừng mắt hắn một cái, nói:
- Trấn Linh Quân cấm chỉ Ngự Thú sư ở trong đô thị triệu hoán khế ước linh, cái này không phải là vì duy trì trật tự ư?
- Đến lúc đó ngươi phổ cập đạn hạt nhân, người người sẽ không triệu hoán khế ước linh, xách theo đạn hạt nhân dạo phố, còn quản cái rắm!
- ...
- Được, ta không muốn nói nhảm với tiểu tử ngươi, mau dừng hành động tội phạm lại!
Phương Vệ mở miệng nói:
- Tổng bộ trưởng Cố Lan và lão hiệu trưởng Ninh Bất Phàm cũng đã ra lệnh!
- ...
Trần Thư cúi đầu, tâm đã lạnh một nửa,
Bản kế hoạch thương nghiệp của hắn vừa mới quy hoạch tốt, lập tức bị gạt bỏ?
- Hoàn cảnh bây giờ vô cùng đặc thù, biện pháp kiếm tiền có rất nhiều mà.
Phương Vệ vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi:
- Với năng lực của ngươi, chút chuyện nhỏ này có là gì, không cần thiết phải mạo hiểm.
- Những biện pháp kia tiền về quá chậm…
Trần Thư thở dài, nói:
- Phương thúc, ta thật sự thiếu tiền.
- Là vì chế tạo đạn hạt nhân?
Phương Vệ nhíu mày, nói:
- Nói thật, đạn hạt nhân kia của ngươi hiệu quả thị giác quả thật không tồi nhưng mà vẫn không phải là chính đạo! Chỉ có tăng năng lực của bản thân mới là vương đạo.
- Không đơn thuần là đạn hạt nhân.
Trần Thư lắc đầu, còn là vì chế tạo Thần Kỳ Dược Tề cũng cần lượng lướn tài nguyên, hắn phải tìm cho một con đường kiếm tài nguyên.
Không có Thần Kỳ Dược Tề phụ trợ, hắn ở trước mặt Vương cấp thậm chí sinh vật Truyền Kỳ căn bản là chơi không nổi.
- Được, không cần biết ngươi nói như nào, bên trên đã truyền tử mệnh xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận