Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 202: Mình không làm được thì đừng có mà viện cớ (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Nhiệm vụ đi săn Băng Sương Cự Lang này rõ ràng là do kẻ có tiền tuyên bố, mục đích là muốn lĩnh ngộ kỹ năng thiên phú của Băng Sương Cự Lang.
Từ Tinh Tinh bình tĩnh nói:
- Có ba kỹ năng đặt mua đấy thôi.
- …
Lần này, ngay cả Thẩm Vô Song cũng phải ngạc nhiên nhìn sang.
- Kẻ có tiền vạn ác! Cáo từ!
Bốn người bắt đầu đi dạo quanh Băng Cốc Trấn. Mỗi một trấn nhỏ bên ngoài Dị Không Gian đều có đặc điểm riêng của từng nơi, nhưng thật ra lại khiến bọn họ hoa hết cả mắt.
Tất nhiên, Thẩm Vô Song đã nhìn đến phát chán từ lâu rồi, hắn ta đi theo bên cạnh chỉ vì suy nghĩ cho sự an toàn của người lạ mà thôi.
Trần Thư bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Thẩm lão sư, ngươi cảm thấy ta có thể thi đậu vào Hoa Hạ Học Phủ hay không?
Thẩm Vô Song sững sờ. Câu hỏi này trái lại làm cho hắn ta ngơ ngẩn.
- Ngươi?
Hắn ta suy tư trong chốc lát, uyển chuyển nói:
- Có cơ hội đấy.
Trần Thư cũng có thể nghe hiểu giọng điệu của Thẩm Vô Song.
- Là bởi vì Khế Ước Linh của ta sao?
Ngay sau đó, hắn lại hỏi tiếp:
- Có tiền lệ nào về việc Khế Ước Linh cấp F được Hoa Hạ Học Phủ nhận vào học chưa?
Thẩm Vô Song nhướng mày. Hắn ta không muốn khiến học sinh bị nhụt chí, nhưng dù sao thì đối phương đều có thể tra được trên mạng thôi.
Hắn ta lắc đầu, vốn định an ủi Trần Thư một chút, nhưng không ngờ vẻ mặt của đối phương đột nhiên trở nên hưng phấn.
Thẩm Vô Song hỏi:
- Ngươi vui như vậy làm gì?
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng:
- Không có tiền lệ mới tốt. Nếu không thì sao có thể thể hiện rõ tài năng của ta?
- Ngươi… Ngươi cũng tự tin quá nhỉ…
- Mình không làm được thì đừng có mà viện cớ!
Trên mặt Trần Thư mang theo ý cười, vỗ bả vai của Thẩm Vô Song nói:
- Kỳ tích là do con người tạo ra, chỉ cần cố gắng thì còn có hi vọng, không phải sao?
- Không phải là bị đoạt xá đấy chứ?
Thẩm Vô Song mở to mắt, sờ lên trán của Trần Thư. Ngươi tích cực hướng về phía trước như vậy không cảm thấy có gì đó sai sai à?
Hơn nữa, ta vốn còn định an ủi ngươi, sao giờ lại thành ngươi an ủi ngược lại ta rồi?
Bốn người nói cười suốt một đường, dạo hết một vòng Băng Cốc Trấn.

Từ Tinh Tinh nhịn không được phàn nàn nói:
- Ngươi nói, sao trường học lại keo kiệt đến thế chứ? Ba người một phòng!
Tạ Tố Nam tỏ vẻ tức giận mà nói:
- Hoàn toàn chính xác! Hơn nữa còn không phải là nam nữ ở chung nữa chứ!
Khóe miệng Trần Thư giật giật.
- Mơ cái gì đấy?
Cũng may mà phòng của khách sạn khá lớn, hơn nữa còn kê thêm một cái giường.
- Đến Dị Không Gian thì toàn bộ nghe theo ta! Hàn Băng Hạp Cốc, hãy run rẩy dưới chân của Trần Thư ta đi!
Trần Thư cười to lên, lập tức nhận được động tác tay quốc tế (giơ ngón giữa) của hai người kia.

Sáng sớm ngày hôm sau.
Ba người bị Thẩm Vô Song đánh thức.
Trần Thư ngáp một cái rồi nói:
- Ta nói thầy Thẩm à, cần phải sớm như vậy sao?
- Cả lớp tập trung hết rồi! Còn thiếu mỗi ba người các ngươi thôi đấy!
Ba người tắm rửa một hồi rồi xách ba lô lên lưng, đi tới cửa khách sạn.
Hai mươi mốt người còn lại đã đợi sẵn rồi, vừa thấy ba người đi ra thì tất cả đều nhìn về phía bọn họ.
Trần Thư phát hiện rất nhiều người có quầng thâm dưới mắt, rõ ràng là ngủ không ngon.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên, đều sẽ có một chút lo lắng và hào hứng, hồi hộp.
Không phải ai cũng có tinh thần thép tốt như ba người bọn họ.
- Đi nào!
Thẩm Vô Song dẫn đầu lớp đi về phía sau thị trấn.
Những Ngự Thú Sư xung quanh đều nhìn bọn họ với ánh mắt hâm mộ. Những người có thể đến Dị Không Gian để trải nghiệm đều là những học sinh xuất sắc của trường học, tương lai sẽ tươi sáng hơn bọn họ rất nhiều.
Ở sâu trong trấn nhỏ cũng là một tòa cao ốc đứng sừng sững, xung quanh là sương mù dày đặc khó tiêu tán.
Một nhóm người không cần trả tiền cho vé vào cửa mà đi thẳng vào bên trong Dị Không Gian.
Mọi người vừa bước vào Dị Không Gian, trước mắt là một mảng trắng xóa.
Một cơn gió lạnh ập đến khiến bọn họ đều run rẩy.
- Chết tiệt! Đúng thật là lạnh mà!
Trần Thư nhanh chóng mặc đồ mùa đông của mình vào.
Những người còn lại cũng tương tự, lần lượt lấy quần áo giữ ấm của mình ra.
Lúc này, Trần Thư mới đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cũng cùng là một ngôi làng nhỏ, nhưng xung quanh đều bị tuyết trắng bao phủ, như thể đang là mùa đông ở phương Bắc vậy.
Khắp nơi luôn có Trấn Linh Quân mang theo Khế Ước Linh đi tuần tra, để đề phòng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm.
- Áo lông của hai người…
Trần Thư nhìn về phía hai người Tạ Tố Nam, chỉ thấy Từ Tinh Tinh mặc áo lông màu đỏ chót, còn Tạ Tố Nam thì mặc màu xanh lá.
Cả hai người đứng cùng nhau lập tức mang đến cho người khác cảm giác chấn động thị giác.
Trần Thư cảm thán nói:
- Đúng là đỏ với chả xanh, trông như đồ bỏ đi vậy!
Lúc này, Thẩm Vô Song mở miệng nói.
- Lần huấn luyện này kéo dài nửa tháng, không nên đi vào trong hẻm núi quá sâu, đồng thời độ sâu tốt nhất không quá năm trăm mét, nếu không sẽ có thể chạm trán với Hung Thú Hắc Thiết Cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận