Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 161: Thần kĩ: Tình Yêu Là Tia Sáng

Phụ trách: Vô Tà Team
Tuy rằng nó là cá sấu nhưng lại khác giống loài với loài ở trên Lam Tinh, đây là loài có khả năng chiến đấu khá mạnh ở trên mặt đất.
- Đừng có lề mề nữa, Khế Ước Linh của ngươi đâu!
Hai tay Vương Vân nắm chặt lại, hắn ta rất nóng lòng muốn báo thù.
- Ồ.
Khóe miệng Tạ Tố Nam nở một nụ cười xấu xa, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy Khế Ước Linh của đối phương.
Một con mao mao trùng béo múp xuất hiện, nó có một đôi cánh trong suốt, trông chẳng hợp với nó chút nào, thế nhưng lại có một vẻ đẹp rất khác.
- Chết đi!
Chỉ trong chốc lát, Sa Mạc Ngạc hất cái đuôi khổng lồ của mình, vậy mà nó lại tấn công thẳng luôn.
Rất hiển nhiên, đối phương là Khế Ước Linh hệ bay, bắt buộc phải làm đối phương bị thương ngay từ ban đầu.
Tốc độ của Trùng Điệp không được nhanh lắm, nó bị cái đuôi quật phải, tạo thành một vết rách rất lớn trên bụng nó, máu liên tục chảy ra từ vết thương.
Một con là hệ chiến đấu, một con là hệ hỗ trợ, chúng còn chẳng cùng đẳng cấp với nhau.
Trần Thư và Từ Tinh Tinh đều đứng lên, muốn khuyên Tạ Tố Nam nhận thua.
Nếu Khế Ước Linh bị thương thì thiệt thòi lắm.
- Đúng là thứ yếu đuối. Bên trường học nghĩ thế nào mà lại để ngươi đến lớp đặc huấn chứ.
Vương Vân mỉm cười, ánh mắt đầy sự vui vẻ vì đã báo thù thành công.
Ai bảo Trần Thư đã giẫm đạp lên linh hồn của hắn ta chứ.
Tạ Tố Nam vẫn không chịu nhận thua, Trùng Điệp cố hết sức vẫy vẫy đôi cánh của mình, cuối cùng thì nó cũng bay lên được không trung.
Thế nhưng phần bụng của nó vẫn đang chảy máu, chỉ cần một thời gian ngắn thôi là có lẽ nó sẽ tự rơi xuống vì quá yếu.
Có không ít người khuyên, bảo rằng.
- Nhận thua đi, không còn ý nghĩa gì nữa cả.
Tạ Tố Nam lắc đầu, nở một nụ cười xấu xa. Mắt Trùng Điệp tự dưng có ánh sáng màu xanh lục trông rất chói mắt. Ánh sáng màu xanh đó cứ như có sinh mạng vậy, nó chueyern động trong không trung.
- Hắn muốn…
Trần Thư và Từ Tinh Tinh quay sang nhìn nhau, họ đã nhìn ra mục đích của Tạ Tố Nam rồi.
Đó là thần kĩ Tình Yêu Là Tia Sáng.
Ánh sáng màu xanh đó lấp lánh, nó lập tức chạy lên trên đầu Vương Vân.
Nhìn tia sáng màu xanh lục đó, các bạn học cùng lớp đều phá lên cười.
- Mẹ nó, đây là kĩ năng gì thế!
- Vương Vân, đầu ngươi màu xanh rồi kia!
- Ánh sáng màu xanh lục đó chói mắt quá, ta không mở nổi mắt ra nữa rồi. Ai nhìn giúp ta xem vẻ mặt của Vương Vân lúc này với.
Cuộc bàn luận của các bạn trong lớp làm Vương Vân xanh cả mặt. Có thế nào hắn ta cũng không ngờ rằng đối phương lại có kĩ năng hoang đường như thế này.
- Thầy, hắn vi phạm quy định rồi, hắn sử dụng kx năng với Ngự Thú Sư.
Vương Vân cắn răng nói, bây giờ hắn ta thấy lòng mình khó chịu lắm.
- Ờm…
Thẩm Vô Song cũng thấy cạn lười, hắn ta không ngờ lại có kĩ năng như vậy.
Trần Thư lên tiếng, nói.
- Thầy, Tạ Tố Nam chỉ muốn làm tăng tác dụng thôi, không tạo ra sự tổn hại nào thật cả, không được coi là vi phạm quy định.
Tăng tác dụng cái mẹ gì chứ.
Thẩm Vô Song cau mày lại, gật đầu, coi như là hắn ta đã đồng ý với quan điểm của Trần Thưu rồi. Hắn ta cũng muốn huấn luyện tố chất tâm lý của học sinh của mình.
- Mẹ nó, thế này mà còn không được tính là tổn hại thật á?
Vương Vân nắm tay lại thành nắm đấm, linh hồn của hắn ta hôm qua mới bị chà đạp xong, hôm nay lại gặp cú sốc lớn thế này.
Hắn ta cảm thấy bây giờ mình là tiêu điểm của cả thế giới này.
- Thanh Đế cố lên, ngươi làm được mà.
Trần Thư hét lớn, lập tức khiến sự đề phòng của Vương Vân biến mất, cứ thỉnh thoảng cơ thể hắn ta lại co giật.
- Được, ông đây muốn xem xem Khế Ước Linh của ngươi kiên trì được bao lâu.
Vương Vân nhắm mắt lại, giả vờ không nhìn thấy tia sáng màu xanh trên đầu mình.
Phần bụng của Trùng Điệp lúc này vẫn đang rỉ máu, chỉ cần nó kiên trì thêm một chút nữa thôi thì chắc chắn sẽ giành được thắng lợi.
Tạ Tố Nam không hề hoảng loạn, hắn ra lệnh cho Trùng Điệp.
Trung Điệp đang bay thì tự dưng há miệng ra, nó nôn ra một cái máy ảnh nhỏ.
Xúc tu của Trùng Điệp khẽ cử động, nó mở máy ảnh ra một cách rất thuần thục.
Cảnh này khiến những khán giả ở phía dưới đều thấy rất kinh ngạc.
Một con mao mao trùng biết dùng máy ảnh sao?
- Nào, cười một cái nào.
Tạ Tố Nam mặt tươi cười, Trùng Điệp mở đèn flash ra.
- Cạch, cạch.
- Đúng, đúng rồi, tưởng tượng mình là đại minh tinh, đang đứng trên sân khấu có hàng triệu người đi, ánh sáng màu xanh trên đầu chính là tượng trưng của sự vinh dự.
Lời của Tạ Tố Nam khiến cả lớp cười ầm lên.
Kiểu này buồn nôn quá đi mất.
Khóe miệng Vương Vân giật giật, hắn ta chỉ thấy tinh thần của mình không ổn nữa, không thể chịu đựng được nữa.
- Ta… nhận thua! Nhưng ta có một yêu cầu.
Hắn ta thở dài một hơi, dường như tinh lực của hắn ta đã cạn sạch rồi vậy.
Tạ Tố Nam mỉm cười.
- Yên tâm đi, ta sẽ không giữ lại bức ảnh đâu.
Vương Vân gật gật đầu, thu hồi Khế Ước Linh, chủ động từ bỏ cuộc thi.
Thẩm Vô Song biết rằng đứa trẻ này đã bị giày vò nhiều lắm rồi. Đừng nói là để một cậu học sinh, cho dù là hắn ta thì chắc cũng chẳng chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận