Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 930: Có thể trao cho ta phần thưởng vô địch trước được không?

Thân thể Trần Thư run lên, ngay lập tức hiểu ra.
Hắn không ngờ A Lương cũng có một kỹ năng đặc biệt có thể tiến hóa, mà dường như đã tiến hóa không chỉ một lần.
Thảo nào xếp hạng tiềm năng của Tuyết Đoàn không bằng Lôi Viên nhưng kỹ năng sát thương lại dị thường như vậy.
- Cũng không tệ!
Hắn nhếch mép cười, ngược lại cũng không keo kiệt sự tán thưởng của chính mình.
A Lương tự tin nói:
- Ta nhất định sẽ lọt vào top 10 của Hắc Thiết tổ!
Từ Tinh Tinh ngáp dài một cái rồi nói:
- Chúng ta có xem hết trận đấu không?
Bởi vì kích động nên đêm qua hắn ngủ không ngon, bây giờ thư giãn một chút, không thể không cảm thấy hơi mệt mỏi.
- Xem hết đi! Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Trần Thư nhướng mày nói:
- Chúng ta tới gốc cây đằng xa kia để xem đi!
Mười phút sau.
Bốn người ngồi trên một gốc cây đại thụ, trên cành cây treo một nồi lẩu to được đun sôi tại chỗ.
- Cũng không tệ!
Bốn người vừa ăn vừa xem, bộ dạng vô cùng hưởng thụ.
Trần Thư chuyên chú xem trận thi đấu của Bạch Ngân Tổ, A Lương và ba người khác thì phân tích cường lực của đội ngũ Hắc Thiết Tổ.
Vào lúc này, bầu không khí của cuộc thi đột nhiên trở nên sôi động.
Vương Thắng bước ra đài tỷ thí một cách bình tĩnh, ánh mắt tràn ngập vẻ tự tin.
Thiên tài đỉnh cấp hàng đầu đã xuất hiện rồi!
Không giống với Thiên Kiêu Tổ chính thức, danh sách tài năng hàng đầu được viết bởi blogger với hàng triệu người hâm mộ thậm chí còn có Hàm Kim Lượng hơn, bởi vì trên đó cũng chỉ có mười người.
Tất nhiên, nếu tính những nhân vật đặc biệt ở cuối cùng thì có tổng cộng mười một người!
- Là Vương Thắng của Vương Giả Ngự Thú Đoàn!
- Đừng nói mấy cái khác, chỉ mỗi khí thế khi xuất trận thôi cũng đã không tầm thường rồi, ta thậm chí ta còn loáng thoáng nghe được BGM nữa kìa!
- Cái gì BOG!
- Tỷ chính là nữ vương…
- Ngươi hình như mắc phải bệnh nặng đó!
Quần chúng vây xem ở dưới ngay lập tức trở nên náo nhiệt, tất cả sự chú ý của họ đều bị thu hút bởi Vương Thắng.
Có người tầm nhìn rất nhạy bén, mở miệng nói một cách không chắc chắn:
- Các ngươi nhìn xem, sao ta cảm thấy khuôn mặt của Vương Thắng có chút bầm tím nhỉ?
- Ơ, hình như có thật kìa!
- Hắn không phải là bị người khác đánh đập tàn nhẫn rồi đó chứ…
- Làm sao có thể? Người cùng thế hệ ai có thể đánh lại hắn ta được chứ? Cường giả nổi danh từ xưa cũng không dám khiêu khích Vương Giả Ngự Thú Đoàn nữa kìa.
Những người ủng hộ Vương Thắng ngay lập tức phản bác lại:
- Có lẽ chỉ là trang điểm thôi?
- Nhà ngươi trang điểm kiểu này à?
- Hiện nay đang phổ biến loại thương tích này, không được sao?
- …
Ngay khi khán giả đang tranh cãi bên dưới, hai người trên đài đã triệu hồi Khế Ước Linh ra.
- Hả? Cũng hơi mạnh đó!
Trần Thư nhìn Khế Ước Linh của Vương Thắng.
Một con Giao Long với diện mạo hung ác, một Khế Ước Linh hệ Thực Vật cấp SS, cùng với một con Hồng Sắc Đại Điểu!
Điều làm người khác ngạc nhiên nhất chính là ba Khế Ước Linh của hắn ta đều là cấp SS, hơn nữa tất cả đều có thuộc tính Hỏa Diễm!
Hiển nhiên Vương Thắng thuộc đội ngũ công kích tối thượng, hơn nữa gia thế hùng mạnh, hoàn toàn không thiếu nguồn lực để bồi dưỡng.
- Hơi nan giải đấy!
Trần Thư sờ sờ cằm, trong mắt không có một chút khinh thường.
Ở Hoa Quốc dân số đông đúc, dưới cơ số khổng lồ như vậy, nhưng cũng chỉ có mười thiên tài đứng đầu, tất cả đều là những người xuất sắc nhất thời đại.
Trận chiến trên đài tỷ thí trong nháy mắt đã bắt đầu.
Vẻ mặt Vương Thắng lãnh đạm, bởi vì quy định của trận đấu nên hắn ta trực tiếp chọn nỗ lực hết mình.
Trong nháy mắt, trên đài tỷ thí đã bị bao phủ bởi hỏa diễm, như thể biến thành một biển lửa.
Ba Khế Ước Linh của đối phương chỉ kéo dài trong một phút, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải thu về Khế Ước Linh, lựa chọn từ bỏ trận đấu.
Vẻ mặt Vương Thắng vẫn rất thờ ơ, không hề vì một trận đấu mà dương dương tự đắc.
Mục tiêu của hắn ta là cạnh tranh vị trí quán quân!
Ngày thứ nhất của trận đấu rất nhanh đã kết thúc.
Ngoài Vương Thắng, một thiên tài hàng đầu khác là Giang Vấn Trần cũng góp mặt.
Ngay cả với hệ thống cạnh tranh như vậy nhưng hắn ta vẫn ra vẻ mà chỉ phái một con Khế Ước Linh ra trận.
Nhưng đó lại là một chiến thắng đậm và ghi được ba điểm.
Không thể không nói rằng giữa các thiên tài hàng đầu và những tuyển thủ phổ thông có một khoảng cách rất lớn!
Vào ban đêm.
- Trần Thư, hôm nay ngươi cảm thấy thế nào? Ngày mốt có thể ra sân được không?
Liễu Phong đi tới căn nhà gỗ của Trần Thư, muốn biết hắn đang nghĩ gì.
Hắn ta không hy vọng Trần Thư bởi vì coi thường địch mà thất bại thảm hại.
- Yên tâm đi! Ta đều có thể cho nổ tung!
Trần Thư thản nhiên nói, giọng điệu của hắn vẫn vô cùng lạnh đạm.
- Sao?
Liễu Phong nhíu mày, ngay khi chuẩn bị để Trần Thư nỗ lực hết mình thì Trần Thư lại nói trước:
- Lão sư, người nói ngày mốt ta phải tập kích thế nào thì tốt hơn một chút?
Bạn cần đăng nhập để bình luận