Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 953: Đãi ngộ thế này liệu có hơi quá không…

Liễu Phong trông rất nghiêm túc, hắn ta nhìn Trần Thư, nói.
- Trước đây ngươi từng đến viện dưỡng lão sao?
- Hửm?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, góc nhìn kỳ lạ gì thế này?
- Ờm… lúc trước ta hay đến viện dưỡng lão và nhà trẻ để làm tình nguyện, thăm người già với trẻ con, không hợp lý à?
Hắn nói xong, ba người họ đều quay ra nhìn Trần Thư với vẻ kỳ lạ.
- Được rồi, đây không phải điều quan trọng.
Trần Thư tránh chủ đề này ra, nói.
- Người đó có lai lịch thế nào? Người của Cứu Thế Giáo Hội sao?
- Không phải đâu.
Diệp Vũ lắc đầu, nói.
- Ta có ấn tượng với gương mặt đó nhưng phải về điều tra tư liệu đa.
Theo lý thì một cường giả Vương Cấp Nhị Tinh, họ đều là những người nổi tiếng trên toàn thế giới.
- Nếu đã vậy thì chúng ta giải tán thôi.
Trần Thư gật đầu, đứng dậy chuẩn bị bỏ chạy nhưng lại bị ba người kia ngăn lại.
Trần Thanh Hải nói.
- Ngươi không nói thêm gì sao?
- Gì cơ?
- Ví dụ như tại sao ngươi lại ở trong Không Gian Cấm Kỵ, có chuyện gì đã xảy ra trong đó/
- Còn nữa, sao ngươi lại lột quần áo của hắn ta thế?
- ...
Trần Thư im lặng ngay lập tức.
Hắn chớp chớp mắt, nói rất nghiêm túc.
- Vốn là ta định ngoan ngoãn đi ngủ rồi nhưng đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức tà ác vô cùng đang đến gần…
- Dừng chút đã.
Khóe mắt ba người họ giật giật, con mẹ nó ngươi nói ra được ngay luôn thế này hả?
- Ngươi nhận ra được khí tức tà ác?
Trông vẻ mặt của Trần Thanh Hải rất lạ, hắn ta nói.
- Nếu ngươi mà còn dám nói linh tinh nữa là ta sẽ giao ngươi cho Trấn Linh Cục luôn đấy.
- ...
Trần Thư giật mình, bản năng của tội phạm khiến hắn thấy sợ hãi.
- Thực ra ta bị nhốt lâu quá rồi, khó khăn lắm mới được tự do nên chỉ muốn đi bơi chút thôi.
Trần Thư nói, không thể nói là do lời nhắc của hệ thống được.
- Sau đó thì sao?
Lý do này cũng hợp lý, ba người họ đều biết Trần Thư luôn bị giám sát, tự dưng được tự do, hơi phấn khích thì cũng dễ hiểu.
- Khi ta đang lặn ở bên dưới thì nhìn thấy kẻ xâm nhập.
Trần Thư nói.
- Hắn mặc áo bào đen, còn không dám để lộ mặt ra, nhìn là biết không phải người tốt nên ta đuổi theo.
Thực ra là Trần Thưu không hề nhìn thấy đối phương, là do muốn tìm báu vật nên mới vào Không Gian Cấm Kỵ.
Thế nhưng ba người họ đều không tìm ra lỗ hổng nào cả mà chỉ tìm được một yếu tố quan trọng khác thôi.
- Ngươi ăn mặc thế này mà còn dám bảo người ta không bình thường sao?
-...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, nói.
- Tóm lại là ta đã đi theo hắn ta đến Dị Không Gian.
Hắn hơi do dự một chút, thấy âm mưu của đối phương hơi đáng sợ nên quyết đinh nói thật về những chuyện trong Dị Không Gian.
- Huyết Mạch Châu?
Ba người họ rất kinh ngạc, đứng phắt dậy, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
- Sao? Sao lại phản ứng ghê thế?
Trần Thư gãi gãi đầu rồi cười hihi, nói.
- Lúc đó, ta trộm viên ngọc một cách rất quả đoán. Các ngươi không nhìn thấy được đâu, pha đó nhanh đến mức khó tin luôn ấy.
- ...
Ba ngươi họ im lặng một hồi, đổi lại là người nào khác thì chắc cũng lên cơn đau tim rồi cũng nên.
Diệp Vũ vội vàng hỏi.
- Viên ngọc đâu?
- Ta ăn rồi.
Trần Thư sử dụng Bán Tướng Chiêu Hoán, một đôi mắt ngây ngô xuất hiện bên cạnh hắn.
- Ngươi cho Khế Ước Linh ăn luôn vậy ấy hả? Lại còn là một con Slime nữa?
Trần Thanh Hải xoa xoa trán, chỉ thấy hơi khó chấp nhận thôi.
- Ta vốn định để cho ta ăn nhưng mà mùi của nó khó chịu quá.
- ...
Ba người họ lại im lặng tiếp, tự dưng họ cũng không biết nói gì nữa.
- Sao thế? Cái thứ đó không ăn được à?
Trần Thư vội vàng hỏi.
- Hơn nữa ta thấy Khế Ước Linh của ta ăn rồi nhưng cũng có gì mạnh lên đâu.
- Haiz, nếu ngươi là người cướp được nó, ăn rồi thì cũng đành vậy thôi.
Trần Thanh Hải thở dài một hơi. Tuy hắn ta thấy vậy là phí phạm của trời nhưng cứ nghĩ rằng nó vốn là của Trần Thư thì cũng không nói gì nữa.
- Các vị tiền bối, rốt cuộc nó dùng để làm gì thế? Đáng tiền lắm sao?
- Vấn đề không phải là có đáng tiền hay không mà nó là thứ… là thứ rất hiếm gặp ấy.
Diệp Vũ thấy Trần Thư đang không hiểu nổi nên lại nói tiếp.
- Có người thì một ngàn cỗ thi thể Quân Vương cũng không bì được đâu, thế nhưng có người lại thấy nó chẳng đáng một xu.
Trần Thư vội vàng hỏi.
- Ta là kiểu người trước hay là kiểu sau?
- Nếu không có gì bất ngờ thì ngươi là kiểu sau.
Liễu Phong nhìn mặt biển tĩnh lặng, nsoi.
- Ngươi biết tại sao đối thủ của ngươi không có Khế Ước Linh cấp SSS không?
- Hửm?
Trần Thư thấy hơi kinh ngạc, hắn nhận ra được ngay là đúng là không có.
- Theo cơ chế tiến hóa thì nếu một con Khế Ước Linh là cấp SS, ví dụ như mấy người Vu Dịch, chỉ cần Khế Ước Linh tiến hóa hai lần là có thể trở thành cấp SSS.
Liễu Phong nghiêm túc, nói.
- Cũng có nghĩa là chỉ cần Vu Dịch thành Bạch Ngân Cấp thì hắn ta sẽ có một con Khế Ước Linh cấp SSS.
- Không phải là như vậy sao?
Trần Thư hỏi, theo những gì hắn biết được thì hình như điều này không có vấn đề gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận