Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 815: Ai thấy người đó có phần, ta tám phần, hai ngươi hai phần

Ngoài dược liệu ra, hắn còn nhận được một viên Ngự Thú Chân Châu Bạch Ngân Cấp nữa, hắn định cho mình dùng hết, ít nhất thì có thể gia tăng tiến độ.
Đường đến Bạch Ngân Cấp và Hoàng Kim Cấp xa quá, đến cả phần lớn giáo viên trong Hoa Hạ học phủ cũng đều là Hoàng Kim cấp, từ đó có thể thấy độ khó của nó thế nào rồi.
Nửa tiếng sau.
- Ợ.
Thỏ Không Gian ngồi phệt xuống đất, bụng nó tròn căng lên, hai cái tai béo mập vẫy tới vẫy lui, trông rất thỏa mãn.
- Ăn xong rồi sao?
Trần Thư nhướng mày, mở trang của Thỏ Không Gian ra, thấy vũ khí có thêm một hiệu quả sử dụng nữa.
- Vũ khí thiên phú: 1. Khi đánh người khác sẽ có hiệu quả khiến người ta thấy chóng mặt ngay tức khắc.
“Cũng được đấy…”
Trần Thư vuốt cằm, hắn cũng không chê kĩ năng này.
Tuy không có hiệu quả gì mạnh lắm nhưng ít nhất cũng là được nâng cấp lên rồi, có thể làm loạn nhịp chiến đấu của kẻ địch.
Nếu may mắn hơn thì còn có thể ngăn đối phương phóng thích kĩ năng nữa.
Một tuần trôi qua.
- Sắp khai giảng rồi mà hai đứa bọn A Lương vẫn chưa về cơ à?
Trần Thư ngồi trên mặt đất ở phòng khách, phía trước có một chiếc bàn để nướng thịt.
Mùi của những miếng thịt thơm ngon xộc lên mũi, đâu đâu cũng là mùi dầu mỡ đầy hấp dẫn.
- Ta muốn xem xem nó có ngon đến mức đấy thật không.
Trần Thư liếm môi, trước mắt hắn chính là thịt Quân Vương mà hắn đã cất công chuẩn bị cho chính mình.
Tuy rằng với hắn thì không giúp tăng sức mạnh gì cả, nhwung ít nhất là nó ngon.
- Ôi vãi, đã quá.
Trần Thư chép chép miệng, hắn thấy thoải mái đến mức nhắm tịt mắt lại, những dòng chảy nóng chảy trong cơ thể hắn.
- Bụp bụp bụp!
- Cho ta vào, mau lên, mau! Ta ngửi thấy mùi thơm rồi.
- Ta muốn, ta cũng muốn.
Tiếng gõ cửa gấp gáp truyền đến, nó giống tiếng đập cửa hơn, cùng với đó là giọng nói cũng sốt ruột chẳng kém.
- Bên ngoài cửa có zombie à?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, sắc mặt hắn trông kỳ lạ vô cùng.
- Bụp!
Cánh cửa bị mở ra, hai người mặc quần áo rách nát, mặt đầy những vệt đen xông vào, họ cứ như dân tị nạn ở Châu Phi vậy.
- Con mẹ nó chứ, dân tị nạn ở đâu ra thế này!
Trần Thư trợn tròn mắt lên, chuẩn bị đá hai người này ra ngoài.
- Trần Bì, là bọn ta.
A Lương nói, hai mắt hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào đống thịt kia.
- Hửm?
Trần Thư có hơi bất ngờ, hắn nhìn hai người kia một lượt.
Tia gương mặt trông không giống lắm, thế nhưng khí chất tiêu sái thì vẫn còn.
Hắn hỏi dò.
- Lão Vương? A Lương?
- Là bọn ta đây.
Hai người họ đầy vẻ kích động, họ lập tức đưa tay ra, chuẩn bị nhụp mấy miếng thịt.
- Mẹ nó chứ, hai người đi tắm trước được không?
Trần Thư kéo tay hai người bọn họ ra, để tránh khiến bọn họ làm bẩn mất thịt nướng của mình.
Hắn nói.
- Yên tâm đi, đủ phần cho hai người mà.
Hai người họ nghe vậy thì mới đi về phía phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ.
Nửa tiếng sau, hai người họ mặc quần áo sạch sẽ đi ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Trần Thư, bắt đầu hùng hục ăn.
- Mẹ, thịt này đúng là thơm thật đấy.
A Lương cảm thán rồi nhét thịt vào mồm liên tục.
- Ta nghĩ hai ngươi nên ăn ít hơn một chút.
Trần Thư lên tiếng nhắc nhở, lần trước thịt của Vương Cấp Khế Ước Linh đã khiến ba người họ đau bụng một trận kinh hoàng.
Bây giờ hắn là Bạch Ngân Cấp, cơ thể đã mạnh lên, có thể chịu được Hoàng Kim Quân Vương, thế nhưng hai người này thì chưa chắc đâu.
- Đúng là ki bo.
A Lương không hề nghe lời Trần Thư, hắn ta vẫn liên tục nhét thịt vào miệng.
Trần Thư nhướng mày nói.
- Ta nói chứ hai ngươi rốt cuộc đã đi đâu, làm gì thế? Đi làm dân tị nạn thật à?
- Chủ yếu là muốn làm mấy việc vận chuyển ở Dị Không Gian thôi.
- …
Khóe miệng Tràn Thư giật giật, hắn nói.
- Hai ngươi đi cướp à?
Vương Tuyệt nói với vẻ rất ung dung.
- Thứ bọn ta cướp là đồ của hung thú mà, có phạm pháp đâu.
Nói rồi, hắn ta triệu hồi Hôi Sắc Tiểu Điểu của mình ra.
- Tiểu Vương, lần này Điểu gia ta phát huy thế nào?
- Nói ít thôi, mau thể hiện cho tội phạm xem đi.
Hai mắt của Hôi Sắc Tiểu Điểu phát ra ánh sáng, nó nôn ra rất nhiều loại dược liệu.
Trần Thư vốn không để tâm lắm, nhưng ai ngờ nó cứ nôn mãi, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Chỉ trong chớp mắt, đống dược liệu đã chất thành một đống bên trong phòng khách.
- Tiểu Trần, thế nào hả?
Hôi Sắc Tiểu Điểu vỗ vỗ cánh, đứng lên trên đỉnh đống dược liệu đó, nói.
- Điểu gia của ngươi sẽ mãi là Điểu gia thôi.
- Con mẹ nhà ngươi chứ.
Mặt Trần Thư đầy vẻ kinh ngạc, hắn không hề để ý đến Hôi Sắc Tiểu Điểu mà chỉ nói.
- Hai ngươi vận chuyển thật luôn đấy hả?
- Không đúng, bây giờ làm gì còn Dị Không Gian nào có thể lấy được nhiều dược liệu như vậy trong một khoảng thời gian ngắn chứ?
Hắn nhìn với vẻ ngờ vực, ý thức được điều gì đó không đúng lắm ở đây.
Làm còn Dị Không Gian nào tốt thế mà hắn không biết chứ?
- Bọn ta đi khai hoang đấy, nếu không thì đi đâu để nhặt được nhiều thứ vậy.
A Lương nằm thẳng lên trên đống dược liệu, trông rất thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận