Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 983: Quần áo bệnh nhân tâm thần phiên bản 3.0 (2)

- Sao thế? Hai người phát bệnh sao?
Khóe miệng tài xế co giật, trong lòng có chút sợ hãi.
Gần đây có không ít bệnh nhân tâm thần giả vờ làm fan của tội phạm, đường hoàng dạo chơi trên đường lớn.
- Bác tài, ngươi tin vào mộng tưởng không? Ngươi có thể hiểu được cảm giác mộng tưởng của mình thành hiện thực không?
Tài xế yên lặng không nói, vội vã tăng tốc độ xe, may mà trên người mình mặc áo giáp lưới, nếu không thực sự không an toàn lắm.
Nửa giờ sau cuối cùng cũng đến chỗ cần đến.
- Tiểu Tinh, ta về trước đây!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, không ngờ lại đi nhờ xe.
Từ Tinh Tinh gật đầu một cái, nói:
- Ừ, bảo người khác chú ý an toàn!
- ...
Tài xế nghe xong lời này, trong lòng có chút bất an, thử thăm dò nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi không xuống xe sao?
- Ta chỉ là tiện đường tiễn hắn thôi, ta còn phải đến khu thành Bắc nữa.
- Thế này mà cũng gọi là tiện đường sao?
Khóe miệng tài xế giật giật, trên mặt có chút sợ hãi.
Ngay vào lúc hắn đang do dự.
A Tinh lại mở ba lô ra, móc ra một thứ, nói:
- Trần Bì, chờ một chút!
Trần Thư đang chuẩn bị đóng cửa xe, hơi ngẩn người nói:
- Cái gì thế?
- Có muốn quà muốn tặng cho người, cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi!
Từ Tinh Tinh cười cười, đưa đồ trong tay ra.
Hắn ta có thể dễ dàng trở thành học sinh của Hoa Hạ học phủ như vậy, hơn nữa còn có thể nhận Liễu Phong làm đạo sư, trong đó không thể thiếu sự giúp đỡ của Trần Thư.
Trần Thư mở miệng nói:
- Chuyện nhỏ thôi mà, ta chỉ là thỉnh thoảng thổi gió đạn hạt nhân thôi mà.
- Gió đạn hạt nhân?
Ánh mắt Từ Tinh Tinh nghi hoặc.
Trần Thư nhún vai, nói:
- Giữa vợ chồng là gió bên gối, giữa thầy trò đương nhiên là gió đạn hạt nhân rồi!
- ...
Khóe miệng Từ Tinh Tinh giật giật, lại sáng tạo ra từ mới đúng không?
- Tóm lại, cảm ơn ngươi!
Trần Thư gật gật đầu, nhận lấy thứ kia, vừa mở ra, chính là bộ quần áo bệnh tâm thần xanh sọc trắng!
Hắn chớp chớp lông mày, nói:
- Cái gì đây?
- Đây là tác phẩm mới nhất của ta, ta gọi nó là quần áo bệnh nhân tâm thần phiên bản 3.0!
Trong mắt Từ Tinh Tinh có chút tự hào, nói:
- Nó chẳng những chống nước phòng lửa, đông ấm hè mát, lại có lợi cho việc lặn dưới nước, rất nhiều tác dụng đấy!
- Quan trọng nhất là nó có thể chống đạn!
- ...
Trần Thư mở to hai mắt nhìn, cái này mẹ nó đúng là không hợp thói thường á!
Hắn hỏi dò:
- Đạn kia là chỉ đạn hạt nhân ư?
- ? ? ?
Từ Tinh Tinh mặt đầy hắc tuyến, cái đồ chơi này cũng chống được đạn!
Hắn ta lắc đầu, mở miệng nói:
- Tác dụng cụ thể thế nào, ngươi phải tự mình nghiên cứu, nói tóm lại, nó sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu!
- Tiểu Tinh, cảm ơn!
Trần Thư cẩn thận cất kỹ, nói tiếp:
- Hay là chúng ta trực tiếp mở một công ty đi?
- Yêu cầu này phải nghiên cứu một chút đã, người thường chưa hẳn đã tiếp nhận được đâu!
Tiểu Tinh sờ cằm, nói:
- Đoán chừng hiện tại chỉ có người dân thành phố Nam Giang có tính bao dung mạnh, những thành phố khác chưa chắc đã có người mặc được.
- Vậy được, sau này suy nghĩ về vấn đề đưa ra thị trường!
Trần Thư cầm quần áo nhét vào trong ba lô, quay người rời khỏi nơi đó…
Tiểu Tinh quay đầu nói:
- Bác tài, đi thôi!-
Tài xế nuốt ngụm nước bọt, mở miệng nói:
- Tiểu huynh đệ, cốp xe của tôi hình như không đóng được, ngươi giúp ta xuống xe nhìn một chút xem sao?
- Không thành vấn đề!
Tiểu Tinh mở cửa xe vừa xuống khỏi xe taxi, chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn.
Ầm ầm!
Chỉ thấy tài xế trực tiếp dẫn chân ga, một đường nhanh chóng lao đi, chỉ để lại Tiểu Tinh mặt đầy ngơ ngác…
- ? ? ?
Tiểu Tinh ngây ngẩn cả người, cái này mẹ nó tình huống gì đây chời!
Hắn ta giang hai tay ra, vội vã hét lên:
- Ta còn chưa lên xe mà!
- Móa nó, may mà ta chạy nhanh!
Lúc này tài xế xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nháy mắt có cảm giác như trở về từ cõi chết.
Hắn ta nghe không sót một chữ cuộc đối thoại của hai người, cái gì mà gió đạn hạt, quần áo bệnh nhân tâm thần chống đạn.
Hắn ta có thể trăm phần trăm xác định, hai con hàng này bị bệnh tâm thần nặng!
Lúc này Trần Thư đã đi tới bên ngoài tiểu khu.
Quả nhiên có thể nhìn thấy có người đi đường mặc đồng phục bệnh nhân, tự tin đi lại trên đường.
- Đại ca, đồng phục bệnh nhân của ngươi không đẹp bằng của ta!
- Nói linh tinh gì đấy, ta đặc biệt mua giống bộ của tội phạm đấy, có thể không đẹp được sao?
Hai người mặc đồng phục bệnh nhân cùng nhau tranh luận.
Trần Thư thấy một màn như vậy, lẩm bẩm:
- Cuối cùng ta cũng được công nhận rồi, hiện tại Trấn Linh Cục hẳn là sẽ không tìm ta gây phiền toái đâu nhỉ?
Vừa dứt lời, bên cạnh một người đàn ông vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:
- Trấn Linh Cục, Lý Phong!
- ...
Hai người tới một chỗ vắng vẻ trong tiểu khu.
Khóe miệng Trần Thư giật giật, nói:
- Đại ca, ta không làm gì phạm pháp!
Thân phận của hắn bây giờ là quán quân toàn quốc, vậy mà còn gặp loại chuyện này sao?
Người đàn ông nói:
- Vương cục phó có chuyện tìm ngươi, làm phiền ngươi chờ một chút.
- Ngươi có thể nhận ra ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận