Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1130: Ta đã nói từ trước, ta là nhân vật chính diện

Hiện tại bọn họ chuẩn bị là sinh viên năm bốn, Vu Dịch và những người khác trên lớp đã trở thành Bạch Ngân Cấp, đám người A Lương đột phá cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
- Lúc đầu chúng ta cứ nghĩ rằng lao vào vị trí mười sáu là xem như thành công!
A Lương kiên định nói:
- Nhưng bây giờ, bọn ta tự tin rằng sẽ đạt được… vị trí thứ 15!
- …
Trần Thư giật giật khóe miệng, gật đầu nói:
- Đó đúng là một bước đột phá!
- Đúng rồi, ngươi có mang đặc sản địa phương gì cho ta không? Ví dụ như là vật liệu Quân Vương, Vương Cấp Chân Bảo…
- Ngươi đang mơ mộng hão huyền đấy!
A Lương xám mặt lại, nói:
- Những đồ vật này chúng ta có thể làm được ư?
- Nhưng ngược lại ta đã mang lễ vật cho ngươi!
Nói rồi, đôi mắt của Không Gian Điểu trên bả vai Vương Tuyệt lóe lên, nhổ ra một túi Urea màu trắng.
- ?
Trần Thư nhướng mày nói:
- Ngươi cho ta cái này à? Thứ này, ta dùng cả đời cũng không hết!
- Đương nhiên không phải là một túi Urea bình thường!
A Lương mỉm cười, chỉ vào cái túi và nói:
- Phía trên có chữ ký của tội phạm Nam Giang!
Trần Thư quay đầu lại nhìn, quả nhiên phía trên có một dòng chữ: Tội phạm Nam Giang!
- …
Trần Thư giật giật khóe miệng nói:
- Ngươi đang tìm hàng lậu mà lão Tạ đã mua à? Hắn là người duy nhất trượt chương trình giáo dục bắt buộc 9 năm.
- Nhưng thoạt nhìn trông y như thật, hơn nữa hoàn toàn phù hợp với trình độ văn hóa của ngươi.
- Dẹp đi!
Trần Thư vẫn cầm lấy Urea, sẵn tiện treo trên tường ở phòng khách.
- Thực ra đây mới là đặc sản ta mang về!
A Lương mỉm cười, thấy trên mặt đất xuất hiện Huyết Nhục, trên đó tỏa ra một mùi thơm.
- Sao?
Trần Thư vẻ mặt bị sốc, mũi hắn giật giật, hoảng sợ nói:
- Quân Vương Huyết Nhục của Hắc Thiết Cấp Tam Tinh, Khế Ước Linh hệ Phi Hành, thuộc tính Hỏa Diễm…
- Dừng! Dừng! Dừng!
A Lương dùng tay ra hiệu tạm ngưng:
- Ngươi thính như vậy chỉ cần ngửi là có thể ngửi ra à?
- À! Thiên phú… thiên phú!
Trần Thư vội vàng triệu hồi Thỏ Không Gian.
- Vù vù.
Hai mắt Thỏ Không Gian phát sáng, một con thỏ hung ác lập tức đến ăn!
Kết quả là Trần Thư ngay lập tức nắm lấy cổ nó, nó nhìn chằm chằm vào chân hắn với ánh mắt khó hiểu.
- Ngươi còn không muốn ăn hả!
Trần Thư lập tức khiến nó phun ra đủ loại nồi niêu xoong chảo, chuẩn bị nấu đống Huyết Nhục này.
Bản Mệnh Vũ Khí của Thỏ Không Gian đã tiến hóa nhiều lần.
Bây giờ nếu muốn tiến hóa lần nữa, trừ phi có Huyết Nhục cấp bậc Thú Hoàng, bằng không cũng không nên lãng phí Hắc Thiết Huyết Nhục.
Một giờ sau.
Bốn người họ ngồi trên ban công nấu lẩu Hung Thú, mùi thơm nồng nặc tỏa ra khiến những người còn lại trong ký túc xá liên tục nuốt nước bọt.
- A Lương, các ngươi được đấy!
Trần Thư liếm môi, trong mắt có chút kinh ngạc.
Muốn săn được Hắc Thiết Quân Vương, chí ít cần có một đoàn Bạch Ngân Ngự Thú Sư mới có thể thực hiện được hơn nữa không tính đến vô số những con tiểu đệ Hung Thú.
Nhưng ba người A Lương chỉ là Hắc Thiết Cấp, nhưng lại đã giết nó thành công, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
- Chỉ là Hắc Thiết Cấp Quân Vương, thực ra chỉ một mình ta cũng làm nó trọng thương được!
A Lương thần sắc bình thường, trong mắt tràn ngập vẻ tự tin.
- Thật à?
Ánh mắt Trần Thư trở nên cực kỳ nghi hoặc.
Hắn không tin rằng có ai đó có thể tiến bộ nhanh như vậy, thật sự cho rằng mọi người đều có bug sao?
- Khi đó, ngươi không thấy…
A Lương hắng giọng và bắt đầu khoe khoang…
- Được rồi! Được rồi!
Cuối cùng, ngay cả Vương Tuyệt cũng không thể nghe được nữa, vấn đề là con hàng này chỉ quan tâm đến việc khoe khoang về bản thân.
Từ Tinh Tinh giải thích:
- Ừ… kiểm tra đánh giá mà, tất nhiên không phải là một cuộc săn bắn bình thường, bên cạnh còn có cường giả áp trận.
- Ta đã nói rồi.
Trần Thư bĩu môi, bộ dạng như thật vậy.
- Như vậy cũng tương đối mạnh phải không?
A Lương gắp lên một miếng thịt thú, mơ hồ không rõ mà nói:
- Tuy rằng có người áp trận, nhưng ba người chúng ta là chủ lực.
Vương Tuyệt phớt lờ A Lương, nói:
- Đúng rồi, Trần Bì, khoảng thời gian này ngươi không bị bắt phải không?
- ?
Trần Thư khóe miệng giật giật, những lời này là ý gì?
- Xin lỗi, ngươi nói gì ta không hiểu!
Hắn nhẹ nhàng lấy ra một băng tay Thanh Đồng, thậm chí còn khoe nó trước mặt ba người họ.
- Ngươi cướp của Ngự Long Vệ à?
Ba người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, theo bản năng liền tránh xa ra, đây không phải là chuyện bình thường.
Là bạn bè của Trần Thư, tất nhiên việc đầu tiên là muốn… phủi sạch quan hệ.
- Đặt điều phỉ báng ta đúng không?
Trần Thư trừng mắt nhìn ba người họ và nói:
- Là chính phủ cho ta, hơn nữa lại là tổng đoàn trưởng Trấn Linh Quân đích thân phát! Có thể hiểu rõ Hàm Kim Lượng chưa?
- Ngươi? Ngự Long Vệ?
Vẻ mặt của ba người trở nên vô cùng kỳ quái, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận.
A Lương nói:
- Thế giới này điên cuồng như vậy sao? Chuột đều có thể biến thành mèo ư…
- Không biết nói chuyện thì đừng nói!
Trần Thư sắc mặt nghiêm nghị, nói:
- Ta đã nói từ trước rồi, ta là nhân vật chính diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận