Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 884: Là một hán tử, đã nói không trốn thì sẽ không trốn (2)

- Cũng may mà vốn xã đoàn về rồi, nếu không thì cũng không mua nổi nguyên liệu cho thực đơn nữa.
Trần Thư lắc đầu, trong lúc nhất thời cảm thấy chính mình nghèo vô cùng.
Thanh toán tiền xong thì Trần Thư xoay người rời đi, cửa hàng còn cần thời gian để mang nguyên liệu từ khắp nơi về đây…
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thư đi đến Đấu Linh Trường Kinh Đô để tham gia vòng loại thi đấu thứ hai của bản thân.
Rõ ràng là bầu không khí ngày hôm nay hừng hực hơn rất nhiều, ngay cả những người từ các địa điểm thi vòng loại khác cũng cố ý đến xem.
Phong cách chiến đấu của Trần Thư thô bạo, hơn nữa Khế Ước Linh cũng kỳ quặc nên đương nhiên đã thu hút nhiều sự chú ý của mọi người hơn.
- Tội phạm Nam Giang! Tội phạm Nam Giang!
Tiếng hét ở hiện trường đinh tai nhức óc, các khán giả giơ các loại bảng cổ vũ lên, trên đó có viết mấy chữ ví dụ như “Tội phạm Nam Giang” hoặc là “Trần Thư”, điều kỳ lạ nhất chính là có một bảng viết “Niệu Tố Hiệp”...
Lúc này, hai tuyển thủ đã đi đến vị trí chiến đấu tương ứng, hơn nữa còn triệu hoán Khế Ước Linh ra.
- Danh tiếng của ngươi lớn thật đấy, nhưng thực lực của ngươi có xứng với danh tiếng đó không đây?
Tôn Minh lên tiếng, trong giọng nói tràn ngập không phục, hắn ta tưởng tượng đến việc hành hung Trần Thư rồi nổi tiếng chỉ với một trận đánh!
- Nhanh lên chút đi, ta không có thời gian đâu!
Trần Thư nhìn điện thoại, hắn đang vội đi đến sân bay Kinh Đô đây này.
- Trận tranh tài chính thức bắt đầu!
Lồng bảo hộ ở giữa hai người dần biến mất.
Tôn Minh nói:
- Ta sẽ để cho ngươi chiêm ngưỡng chiến thuật bức tường sắt của ta!
Sau đó, chỉ thấy Hắc Giáp Địa Long cấp S ở dưới gầm lên, há to cái miệng rộng rồi nuốt chửng hai Khế Ước Linh còn lại vào trong, đồng thời phần lưng của nó cũng xuất hiện tia sáng thăm thẳm màu đen, hiển nhiên lực phòng ngự đã được lấp đầy!
- Hả?
Trần Thư hơi ngẩn người, đây không phải giống như chiến thuật mà hắn thường xuyên sử dụng sao?
- Ngươi cứ việc phóng thích kỹ năng ra, Khế Ước Linh của ta mà trốn một chút thì coi như ta thua…
Rầm rầm rầm!
Hắn ta còn chưa nói hết lời thì một loạt kỹ năng Nguyên Tố đã quăng tới bôm bốp, hoàn toàn không hề nói đạo lý chút nào.
Hắc Giáp Địa Long trực tiếp bay ngược ra sau, Lân Giáp văng tung tóe, trông dáng vẻ vô cùng thê thảm.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Thân thể Tôn Minh chấn động mà mở to hai mắt nhìn.
Hắn ta vừa mới buông lời tàn nhẫn xong thôi mà, kết quả lại trực tiếp bị đánh bay trong một giây ư?
Chỉ thấy hai con Husky đang vô cùng tinh ranh mà nhìn hắn ta, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười tà mị.
Khán giả trên sân không bất ngờ chút nào, bọn họ đã được chứng kiến sức công phá khủng khiếp của Husky từ trước rồi.
Nhưng những người ở tỉnh khác đang xem thi đấu thông qua internet trực tiếp lại hoàn toàn bị chấn kinh.
Phòng truyền hình trực tiếp đã có vô số bình luận nhảy lên:
- Là thần kỹ Phân Thân kìa!
- Bà mẹ nó, là giả đúng không? Nguyên Tố Thú cũng có thể lĩnh ngộ kỹ năng này sao?
- Hơn nữa sức sát thương cũng vô cùng nghịch thiên nữa kìa! Có thể đánh bại Phòng Ngự Hệ Hắc Giáp Địa Long trong một chiêu luôn à?
Trong lúc nhất thời, tiếng tăm của Trần Thư dần lan rộng ra. Vốn dĩ hắn chỉ nổi tiếng ở tỉnh Nam Thương và Kinh Đô thôi, nhưng bây giờ cả nước đang dần nhận ra tính chất phi khoa học của tội phạm…
【 Phần thưởng nhận được: Trùng Phong + 1, Thiên Hỏa Vẫn Thạch + 1, tăng 3% thuộc tính Không Gian của Thỏ Không Gian! 】
Trần Thư nhếch mép cười, điều đó có nghĩa là hắn đã đạt được suất thi đấu chính thức rồi.
Hắn giơ ngón tay cái lên với Tôn Minh rồi nói:
- Ngươi là một hán tử, đã nói không trốn thì sẽ không trốn! Trần Thư ta bội phục!
- ....
Khóe miệng Tôn Minh giật một cái, hai con chó này vung kỹ năng nhanh như vậy, ta có thể trốn cái rắm!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, hưởng thụ vạn người reo hò, rời khỏi đài tỷ thí.
- Hả? Trần Bì, hôm nay ngươi có việc?
Vẻ mặt A Lương sững sờ, hỏi.
- Làm sao ngươi biết?
Trần Thư nhướng mày, balo tác chiến sau lưng, bộ dáng vội vàng.
- Ngươi hôm nay nhanh như vậy đã xuống, còn không đùa giỡn, vậy khẳng định là có việc!
- Cái gì gọi là đùa giỡn? Ta cái này gọi là giúp đỡ fan, có biết không hả?
Trần Thư bĩu môi, nói:
- Phòng tuyến phương Bắc có hung tha xâm lấn, ta cần đứng ra!
- Ngươi?
Vẻ mặt đám người A Lương đều cổ quái, một vẻ nghi hoặc.
- Nói đi, Liễu lão sư cho ngươi bao nhiêu tiền?
- Ta mẹ nó là tự nguyện tiến về đó, không lấy một phân tiền hiểu không?
- Hứ!
Ba người thở dài một tiếng, hoàn toàn không tin.
Vương Tuyệt nói:
- Đúng rồi, phương Bắc có hung thú, sao chúng ta không biết?
- Lúc ấy ba ngươi ở trong phòng hắc hắc hắc, đương nhiên không biết rồi!
Trần Thư mở miệng nói:
- Thế nào, các ngươi muốn đi?
A Lương lắc đầu nói:
- Quên đi, ăn tết trong nhà ta có việc.
- Hai người thì sao?
Tiểu Tinh và lão Vương lắc đầu, bọn hắn cũng không giống với Trần Thư, mỗi ngày không có việc gì thì đi bộ..
- Ca đi trước!
Trần Thư xách túi, xoay người rời khỏi đấu linh trường, thẳng đến phòng tuyến phương Bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận