Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1354: “Hung thú lớn” trong Thanh Nguyên Sâm Lâm

- Làm sao vậy, đều không cần khách sáo, tới đây nếm thử một chút món bánh mật huyết heo của ta!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, nói:
- Máu ta dùng là Hắc Giác Dã Trư, khá có chất dinh dưỡng đó.
- ...
Đầu của Trương Đại Lực đều có chút quay cuồng,
Hơn nửa ngày, hắn mới thành khẩn nói:
- Trần Bì, lâu như vậy không gặp, như thế nào mà ngươi lại đi lên con đường tà đạo rồi?
- Không phải, ta như thế nào sẽ…
Khuôn mặt Trần Thư đầy vẻ vô tội nói:
- Ta cảm thấy đồ ăn trước đây của ta đều quá kém, chỉ có sử dụng sáng tạo mới có thể siêu việt chính mình.
- Trần Bì, đồng ý với ta…
Trương Đại Lực thở dài nói:
- Tuyệt đối không được làm đồ ăn ở trước mặt đạo sư của ta, hắn sẽ cảm thấy ngươi đang vũ nhục chức nghiệp linh trù này…
- ?
Khóe miệng Trần Thư giật giật nói:
- Không đến mức đó đi, các ngươi trước nếm thử hương vị một chút! Ăn cũng không tệ đâu!
Trương Đại Lực mím môi một cái, mở miệng hỏi:
- Chính ngươi đã tự mình nếm thử chưa?
- ...
Trong nháy mắt Trần Thư có chút trầm mặc, hắn chậm rãi nói:
- Ta cảm thấy có đồ tốt nên để lại cho mọi người.
- Thôi dẹp đi!
Vẻ mặt của đám người Trương Đại Lực đều rất là kỳ lạ, giống như đang nói lời này chính ngươi nói ra ngươi có tin tưởng được không?
- Muốn chúng ta ăn, ngươi cũng nhất định phải nếm thử một ngụm.
Bốn người đã đạt được thỏa thuận, mãnh liệt yêu cầu Trần Thư tự mình tới nếm thử.
- Thật sự không tệ mà.
Trần Thư cầm chiếc đũa, vẻ mặt đầy bình tĩnh, nhưng khi chiếc đũa tới gần đống bánh ngọt đó, tay của hắn không tự giác run lên một chút…
- Cái đó… Lần sau đi, lần sau chúng ta lại nếm thử…
Trần Thư quyết đoán mang đồ ăn đổ cho Tiểu Hoàng, đồng thời dời qua chủ đề khác.
- Đại Lực, sao bây giờ ngươi lại có thời gian đến đây?
- À, ta đến để cùng các ngươi về nhà.
Trương Đại Lực mở miệng nói:
- Ta cũng chuẩn bị bắt đầu được nghỉ đông, đã rất lâu rồi ta chưa gặp qua ba mẹ của ta.
- Ngươi không vội chuyện cúp Thực Thần à?
Tiểu Tinh mở miệng hỏi.
- Lần trước ta đạt được giải quán quân của cúp ngôi sao mới, nên không cần tham gia thi đấu tuyển chọn của cúp Thực Thần.
Trần Thư gật đầu nói:
- Vừa lúc, ngày mốt học phủ của chúng ta cũng cho nghỉ đông, đến lúc đó cùng đi.
- Được!
Trương Đại Lực gật gật đầu, cùng lúc đó hắn ta thả ba lô của chính mình vào bên trong ký túc xá.
- Hai ngày này ta có việc, ngày mốt ta tới tìm các ngươi!
Nói xong, hắn ta đã xoay người rời khỏi ký túc xá.
...
Phục Tô lịch ngày 17 tháng 1 năm 985.
- A Lương, lão Vương, học kỳ sau gặp lại!
Năm người đứng ở trước cửa ra vào của Học phủ, mỗi người đều tự bước lên hình trình về nhà của mình.
- Được!
A Lương vẫy vẫy tay nói:
- Tiểu Tinh, Đại Lực, các ngươi nhớ chú ý an toàn!
- Hả?
Trần Thư nhíu mày nói:
- Có ý gì? Ta thì không cần phải chú ý à?
A Lương bĩu môi nói:
- Ngươi chú ý cái gì? Chỉ cần rời xa ngươi thì đó chính là an toàn!
Nói xong, hắn đã trực tiếp nhấc rương hành lý lên để chạy trốn…
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn không tiếp tục để ý tới A Lương nữa, mà là triệu hoán Slime ra.
Trong nháy mắt, hình thể to lớn đã hấp dẫn sự chú ý của vô số người.
- Đại Lực, Tiểu Tinh, đi!
Ba người nhốn nháo đi lên trên đầu của Tiểu Hoàng, chẳng mấy chốc nó đã bay lên không trung.
Trương Đại Lực mở miệng nói:
- Bên trong thành thị cũng có thể bay à?
- Tất nhiên!
Trần Thư gật gật đầu, dù sao đi nữa hắn cũng là Ngự Long Vệ, mặc dù băng tay chỉ là Thanh Đồng, nhưng cũng có quyền lợi phi hành như nhau.
Hơn nữa hắn là quán quân thế giới, chỉ cần hắn không cưỡi Khế Ước Linh đi lộn xộn, phía chính phủ cũng sẽ không quản lý xem hắn làm gì.
Vào lúc buổi chiều, ba người về tới thành phố Nam Giang.
Slime Golden ổn định dừng ở cửa tiểu khu, Tiểu Tinh đã về đến nhà trước một bước.
- Đến rồi!
Trần Thư và Trương Đại Lực mượn dùng thông đạo không gian, một bước đã đi tới trên mặt đất.
- Thật là tốt.
Trong mắt Trương Đại Lực đã có một chút hâm mộ.
Thiên phú về linh trù có thể nói là đứng đầu thế giới, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một người thường, trong lòng hắn sẽ thường xuyên hâm mộ Ngự Thú sư có thể lên trời xuống đất.
- Chờ sau này ta không chiến đấu nữa, ta sẽ mang Khế Ước Linh cho ngươi mượn dùng.
Trần Thư vỗ bả vai của Trương Đại Lực nói:
- Đến lúc đó không chừng Tiểu Hoàng đều cao cả ngàn mét, đến lúc đó ngươi cũng có thể cưỡi một ngọn núi xuất phát bất cứ lúc nào.
- Thật sự?
Trong mắt Trương Đại Lực có sự khao khát, cùng lúc đó hắn ta còn sờ sờ lên thân thể của Tiểu Hoàng, nhất định là vô cùng thích.
- Tất nhiên!
Trần Thư lắc đầu, sau đó chờ Trương Đại Lực cùng nhau đi vào trong tiểu khu.
- Đại Lực, ta về nhà trước!
Trần Thư đứng ở trước cửa nhà Trương Đại Lực, đang lúc hắn muốn rời khỏi thì lại bị một thanh âm ở trong phòng gọi lại.
- Tiểu Trần!
Chỉ thấy cha của Trương Đại Lực là Trương Phong đang nhìn hắn, giống như muốn nói với hắn điều gì đó.
- Trương thúc, có chuyện gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận