Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1161: Kỹ năng chuyên môn của Thỏ Không Gian

Trần Thư vọt thẳng ra ngoài, ngăn ở phía trước tên tuyển thủ Hắc Châu kia.
- Ngươi muốn làm gì?
Vẻ mặt Babrru giận dữ, trong mắt hắn ta lộ ra tia hung tàn, một bộ dạng tràn đầy uy hiếp.
- Thế nào? Còn muốn động thủ nữa sao?
Trần Thư nhướng mày, lập tức xoay người mở túi tác chiến ra, bắt đầu lục lọi ở bên trong. Cuối cùng, hắn lấy một cái túi phân màu đen trông có vẻ tinh xảo ra.
- Cũng xưng với ngươi đấy chứ?
- …
Vẻ mặt Babrru hơi ngẩn ra, theo bản năng mà thụt lùi về sau một bước.
Quần chúng vây xem ngửi thấy một mùi vị sặc sụa thì đều đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy túi phân của tội phạm.
Trong thoáng chốc, mọi người đã nghĩ ngay đến tuyển thủ của Liên Minh Tự Do đã bị gài hàng lúc trước…
Trần Thư cười hì hì mà nói:
- Vị Ngự Thú Sư này, ta đoán ngươi cũng không muốn bị mất mặt trước toàn thể khán giả toàn quốc đâu nhỉ?
- …
Trong mắt của hắn ta đã có ý định lùi bước, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào Trần Thư, thế nhưng quần chúng vây xem lại không hề ngại chuyện lớn một chút nào, người nào người nấy đều bắt đầu châm ngòi thổi gió:
- Ta nghe nói Ngự Thú Sư tới từ Hắc Châu còn hiếu chiến hơn cả dân tộc chiến đấu nữa, không phải là hắn ta sợ rồi đó chứ?
- Đúng vậy đó. Ta cũng không ngờ đến một màn này. Nếu như thật sự không được, vậy chúng ta gọi thêm người đi chứ!
- Tất cả câm miệng hết đi!
Babrru trừng mắt liếc nhìn đám người bên cạnh. Các ngươi giỏi thì các ngươi lên đi!
Tuy rằng bọn hắn hiếu chiến, sùng bái thực lực tuyệt đối, nhưng bọn hắn cũng không dám đối nghịch với tội phạm đâu!
Tiếng huyên náo của các tuyển thủ ở khắp bốn phía xung quanh lập tức thu hút sự chú ý của các cường giả ở bên trên.
Ngay đúng lúc này, Liễu Phong cưỡi Khế Ước Linh bay tới, liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Trần Thư đang cầm túi phân trong tay.
Thần sắc của hắn ta có hơi sửng sốt, hắn ta vội vàng nói:
- Trần Bì! Tên tiểu ngươi lại làm gì đấy hả?
Babrru thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng có trưởng bối đến quản lý một chút rồi.
- Liễu lão sư…
Trần Thư đang muốn giải thích một chút, kết quả là bị cắt đứt ngay lập tức.
Liễu Phong nhẹ giọng nói:
- Ở đây trước mặt bàn dân thiên hạ, ảnh hưởng không tốt, đợi đến buổi tối rồi lại làm gì thì làm!
- …
Babrru giật giật khóe miệng, vốn hắn ta còn cho rằng là cứu tinh tới, kết quả lại là một tên đồng bọn sao?
- Liễu lão sư, hắn ta đánh cược với ta, kết quả thua rồi còn không chịu nhận!
Lúc này, đám người Vương Tuyệt bèn đi tới, rộn ràng chỉ tay về phía Babrru, muốn đòi lại một lời công đạo.
- Là như vậy sao?
Liễu Phong quay đầu trông lại. Tuy rằng vẻ mặt của hắn ta vẫn rất ôn hòa, thế nhưng lại khiến cho người ta có hơi rét run trong lòng.
Đây cũng không phải là một người tốt lành gì đâu!
Babrru nuốt nuốt nước miếng, trong nháy mắt đã phát giác được nét hung tàn của Liễu Phong.
Hắn ra cười khan một tiếng, sau đó nói:
- Vừa rồi ta có chút chuyện gấp nên quên mất, thật xin lỗi!
Nói dứt lời, hắn ta bèn lấy vật liệu Hoàng Kim Lãnh Chúa trong tay ra rồi đưa cho Trần Thư, ngay sau đó vô cùng chật vật mà chạy trốn.
Quần chúng vây xem đều lắc đầu, đáng tiếc không được tiếp tục xem một màn kịch.
Chẳng lẽ trận thi đấu thế giới chỉ có một cảnh tượng đáng nhớ như vậy thôi sao?
Nhưng nếu như đổi lại là bọn họ, đại khái cũng sẽ lựa chọn lui bước thôi.
Ai dám tin một đám người trước mắt là tới từ Hoa Hạ Học Phủ cơ chứ?
Nếu như nói là người của tổ chức Ám Dạ, e rằng người ngoài cũng sẽ không hề hoài nghi một chút nào đâu.
- Lão Vương, cầm chắc vào!
Trần Thư cười cười, đưa vật liệu Lãnh Chúa trong tay mình cho Vương Tuyệt.
- Hả?
Thoáng chốc Vương Tuyệt có hơi giật mình, thậm chí còn lui lại một bước theo bản năng, trong mắt có vẻ kinh nghi bất định.
Trần Thư cười cười mà nói:
- Ngươi sao đấy hả?
- Ta còn chưa nhắc tới, thế mà ngươi lại chủ động đưa cho ta?
Vương Tuyệt gãi gãi đầu, có chút bị làm ngơ ngác không biết phải làm sao.
Dựa theo tính cách của Trần Thư, bảo vật đã rơi vào trong tay của hắn sao có thể toàn thân lui ra được chứ?
- Chúng ta là huynh đệ mà! Ta có thể lừa lấy đồ của ngươi được sao?
Trần Thư khoác lấy vai của hắn ta mà nói:
- Hơn nữa Bạch Ngân Cấp còn cần tài nguyên rất xa xỉ, bây giờ ngươi có thể giữ đó trước đó.
- …
Tay phải của Vương Tuyệt có chút run rẩy, hắn ta thu vật liệu Lãnh Chúa vầo, nhưng vẫn có chút không dám tin.
Trần Thư cười cười mà nói:
- Đúng rồi, ngươi giúp ta một chuyện đi, thế nào hả?
- Hửm?
Ngay lập tức, nét mặt của Vương Tuyệt đã cứng đờ lại, quả nhiên không hề đơn giản như vậy mà!
Hắn ta thận trọng nói:
- Chỉ cần không dính đến tiền và thuốc uống thì ta đều không có vấn đề gì lớn cả.
- ?
Trần Thư giật giật khóe miệng. Sao ngươi cứ nhớ mãi bình thuốc uống kia làm cái gì thế hả?
Hắn cười cười mà nói:
- Ngươi có hứng thú làm ăn lớn với ta một trận hay không?
- Cái gì?
Thoáng chốc Vương Tuyệt đã phát giác ra có gì đó không ổn, theo bản năng mà kéo giãn khoảng cách với Trần Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận