Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 149: Mở khóa tư thế đi vệ sinh mới (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Vừa dứt lời, Trần Thư lập tức co giò bỏ chạy, phải nói là cực kỳ nhanh.
- Trần Bì, mẹ nó! Lão tử đánh chân ngươi giảm giá!
Mặt Lý Viễn tối đen lại, nhưng đã không kịp nữa, các bậc phụ huynh lập tức đi lên hỏi.
Lão ta chỉ có thể nặn ra một nụ cười, giải thích nói:
- Tiểu tử kia chỉ đùa một chút thôi, đùa giỡn thôi ấy mà…
Trần Thư một đường chạy như điên, cực kỳ kích thích. Ngày đầu tiên đã đi thăm dò ranh giới cái chết nhưng lại khiến hắn cảm thấy có chút hưng phấn.
Khi đã sắp đến cửa phòng học.
Trong lòng Trần hư có hơi do dự, lựa chọn đi ngồi nhà vệ sinh trước để thả lỏng tâm tình.
Hắn đi tới một gian ở chính giữa, bắt đầu chơi điện thoại.
Trong chốc lát, bên phải có một giọng nói truyền đến.
- Người huynh đệ, có giấy không? Giang hồ cấp cứu.
Nói xong thì có một bàn tay tội lỗi liền vươn ra từ dưới vách ngăn.
Có người đi nhà vệ sinh không cầm giấy sao? Đúng là không bình thường!
Trần Thư lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, đưa cho đối phương một gói giấy.
- Sao cảm giác giọng nói này lại có chút quen quen nhỉ?
Trong lòng hắn đang suy nghĩ thì một giọng nói vang lên từ phía bên trái.
- Người huynh đệ, ta cũng cần cấp cứu!
Trần Thư không còn gì để nói:
- Hai ngươi ở đây để lừa lấy giấy à?
Vốn tưởng rằng một người là đã đủ không bình thường rồi, vậy mà cả hai người đều không mang giấy.
Trần Thư lại đưa cho bên trái một gói giấy.
Không bao lâu sau hắn vẫn cứ luôn thấy không ổn.
Sao giọng nói ở hai bên đều quen thuộc như vậy, giống như trước đây không lâu vừa mới nghe qua.
Con ngươi của Trần Thư đảo một vòng, kéo quần lên, hai chân chống lấy tấm ngăn cách của nhà vệ sinh mà leo từng bước lên trên.
Khi hắn thành công leo lên làm cho đầu cao hơn vách ngăn, chuẩn bị xem xem rốt cuộc là ai đang ở hai bên này thì sắc mặt chợt cứng lại, thậm chí trong đầu còn xuất hiện một khoảng trống ngắn ngủi.
Chỉ thấy hai người khác ở hai bên vách ngăn cũng leo lên, động tác của ba người giống nhau như đúc, đều dùng tay chống lên vách ngăn mà nhìn nhau.
- Mẹ kiếp! Từ Tinh Tinh! Con trai Tạ Tố Nam?
Đầu óc Trần Thư chấn động, nhịn không được la lên.
Thảo nào hắn lại cảm thấy quen thuộc như vậy!
Tạ Tố Nam ở một bên mở miệng nói:
- Mẹ nó, lão tử chính là Tạ Tố Nam!
- Ngươi? Vậy râu quai nón của ngươi đâu?
- Cạo rồi, ta đã sớm nói tuổi của ta không lớn!
Từ Tinh Tinh ở một bên nói:
- Ngươi tới đưa con trai đi học à?
- Mẹ nó ta không có con trai, ta mới mười tám tuổi! Mùa hoa thiếu niên có biết không hả!
Trần Thư nghiêng đầu nhìn Từ Tinh Tinh:
- Ngươi cũng đến đi học à?
- Đúng vậy! Chẳng lẽ đặc biệt đến nhà vệ sinh ngồi à?
- Không đúng! Ta ở Nam Giang Nhị Trung đã lâu, sao chưa từng thấy các ngươi?
Trần Thư nhướng mày, đột nhiên nghĩ đến Vương Thanh Hàn, đôi mắt của hắn trợn tròn lên.
- Hai ngươi cũng là học sinh chuyển trường?
Chỉ thấy hai người đều cùng gật đầu một cái.
- Mẹ kiếp! Đúng là khó tin! Lãnh đạo trường đúng là điên rồi mới dùng tiền mua hai con gà này!
Ngay vào lúc Trần Thư đang ngửa mặt lên trời mà cảm thán thì đột nhiên nhìn thấy phía dưới. Chỉ thấy trong nhà vệ sinh nam đã chất đầy người, ánh mắt quái dị mà nhìn về phía bọn hắn.
Ba người đều cách mặt đất chừng ba mét. Bây giờ tư thế ngồi đi vệ sinh đều mới mẻ như vậy sao?
Bọn họ đã gặp nhiều thứ không bình thường chưa từng gặp qua thứ gì bất thường như vậy.
Cách trọn vẹn ba mét, bắn tên lửa xuyên lục địa à!
Sắc mặt Trần Thư vẫn ung dung:
- Chuyên gia đã nghiên cứu ra được tư thế ngồi vệ sinh mới nhất, nghe nói có thể giúp thay đổi táo bón, chắc sẽ không có ai chưa thử chứ?
Vẻ mặt Tạ Tố Nam vui vẻ nói:
- Đúng thật là có căn cứ khoa học. Ta hiện giờ đã chữa khỏi táo bón hoàn toàn.
- Ta thích tư thế này.
Từ Tinh Tinh ngại ngùng cười một tiếng.
Nói xong ba người lần lượt rơi xuống đất, sắc mặt bình thản mở cửa phòng vệ sinh ra, không thấy bất kỳ sự bối rối nào.
Tố chất tâm lý này có thể nói là đạt chuẩn.
Chỉ với vài câu nói đã ngược lại khiến người khác không tự tin, chỉ có thể ngơ ngác nhìn bọn họ thong dong rời đi.
- Ngươi thật sự là lão Tạ ư?
Trần Thư nhìn trái nhìn phải, cảm thấy vẫn không thể tin được, một ông già bỗng nhiên lại biến thành học sinh?
Tạ Tố Nam nhíu mày:
- Con mắt nào của ngươi không nhìn ra ta là Tạ Tố Nam?
Trần Thư trả lời:
- Cả ba con mắt đều nhìn không ra.
- Đúng thật là có chút thần kỳ.
Từ Tinh Tinh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nói:
- Tuy rằng tuổi tác khác biệt rất lớn, nhưng giữa hai hàng lông mày lộ ra khí chất hèn mọn, cùng với đó là mùi thịt heo trên người, có thể xác nhận đó đúng là hắn không sai.
- …
Tạ Tố Nam không muốn giải thích gì thêm nữa, ta chẳng qua chỉ thành thục một chút mà thôi, có sai sao?
Ba người ha ha hi hi vui vẻ về tới lớp học.
Do việc thành lập lớp đặc huấn nên dẫn đến học sinh lớp mười hai đã được chia lớp lại một lần nữa.
Phòng học vốn dĩ là của lớp Ngự Thú một, bây giờ nó đã được nhường lại cho lớp đặc huấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận