Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 316: Thật là tàn nhẫn, không đúng, là tham lam

- Thuốc… Thuốc diệt chuột sao?
Bốn người đồng loạt quay lại nhìn hắn, ngươi có dám nói quá hơn nữa không đấy?
- Có lẽ nó đã hết hạn sử dụng rồi?
Trần Thư đảo tròng mắt, hắn nói:
- Bây giờ xem ra độc dược khi hết hạn quả thực sẽ trở nên càng độc hơn.
- Trong lúc vô tính, vậy mà ta lại vô ý chứng thực được một nan đề thiên cổ! !
- …
Mọi người đều xạm mặt lại, nhưng vì nghĩ hẳn là hắn có bí mật nên mọi người cũng không gặng hỏi thêm nữa.
Bất luận là bình Dược Tề màu xám hay là màu đen thì trình độ nghiên cứu khoa học hiện tại đều không thể nào nghiên cứu ra được.
- Chúng ta cứ nấu Hắc Trảo Thú trước đã!
Mọi người ngay lập tức bắt được điểm mấu chốt. Chẳng phải đã nói là tiệc nướng ngoài trời sao? Tất nhiên là không thể chểnh mảng được.
Ngoài Hắc Trảo Thú Lãnh Chúa ra thì bên trong đàn thú còn có ba con hung thú cấp biến dị, nhưng đáng tiếc chúng đều đã bị Xích Viêm Long tiêu diệt cả rồi.
Phương Tư thu thập Ngự Thú Chân Châu và nguyên liệu Lãnh Chúa lại.
Vốn là muốn chia sẻ cho mọi người, thế nhưng bọn họ đều không muốn lấy.
Bây giờ Trần Thư đã không cần đến Ngự Thú Chân Châu nữa rồi, kỹ năng của Hắc Trảo Thú Lãnh Chúa lại càng không tương thích với Slime của hắn.
Nhìn ba người Trần Thư đang mài dao xoèn xoẹt.
Từ Tinh Tinh và Tạ Tố Nam không nhịn được liền hỏi:
- Con hung thú lông đen này có thể ăn được không?
- Gì mà ăn được với không ăn được? Ngươi phải hỏi là thịt của nó ăn có ngon không!
Trần Thư liếm liếm môi, hàng loạt Hắc Trảo Thú nằm trong bụi cỏ, thậm chí nó còn tỏa ra mùi thịt nướng thơm nức.
- Giá mà ta có một Khế Ước Linh thuộc tính Hỏa thì tốt biết bao.
Đây quả thực là mỹ vị nhân gian!
Mọi người mang Hắc Trảo Thú Lãnh Chúa và Hắc Trảo Thú Cấp Biến Dị ra, rồi lại dùng dao mổ heo để sơ chế nguyên liệu.
Nửa giờ sau.
Mọi người đều ngồi vây quanh bên bếp nướng và bắt đầu nướng thịt hung thú.
Đến mức quên luôn rằng mình vừa mới bị ám sát, cứ ăn trước rồi điều tra sau cũng không muộn.
Từ Tinh Tinh nhìn miếng thịt đang tứa máu, hắn ta thở dài nói:
- Thật là tàn nhẫn quá đi!
Mười phút sau.
Thịt thú nướng đã bắt đầu chảy mỡ ra, mùi thịt tỏa ra thơm phức làm cả bọn thèm nhỏ dãi.
Năm người nuốt nước bọt với vẻ mặt thích thú.
- Tiểu Tinh, không phải ngươi vừa bảo tàn nhẫn quá đó sao?
Trần Thư nhếch mép cười, chỉ thấy Từ Tinh Tinh hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình vào.
- Ta có nói sao? Ta vừa mới nói là thèm quá đi!
-Thôi dẹp đi, cái gì ngươi cũng nói được hết!
Cả bọn vui sướng và vô cùng đắc ý khi đã tiêu diệt sạch bọn Hắc Trảo Thú.
- Phương Tư tỷ, sắp tới ngươi có dự định đến Dị Không Gian không?
Trần Thư thừa cơ hỏi, tính làm chút chuyện gì đó.
Nếu tình hình cho phép, hắn sẽ khiến cho Thanh Nguyên Sâm Lâm phải đóng cửa một thời gian…
- Lân cận đây đều là Dị Không Gian cấp phổ thông, không một ai có thể đánh được cả, vậy thì ta đến đó để làm gì?
Phương Tư nhếch miệng, chỉ với thực lực của nàng cũng đã đủ để san bằng Dị Không Gian cấp phổ thông rồi.
Bỗng nhiên, nàng sáp lại gần, hai mắt sáng rực mà nói:
- Hàn Băng Hạp Cốc có phải do ngươi làm nổ không?
- Ngươi định làm gì đấy?
Nhìn bộ dạng hưng phấn của Phương Tư, Trần Thư liền vội vã lùi lại vài bước.
- Ngươi cho ta một ít thuốc mang về đi, để xem ở Hoa Hạ Học Phủ ai còn dám cứng với ta nữa!
- …
Hai người Tạ Tố Nam trố mắt nhìn nhau, thật không ngờ có người lại dám thả cả bom hạt nhân trong thành?
- Ngươi cho rằng ta là dân buôn sỉ à, hơn nữa uy lực của loại dược tề này thật ra cũng không mạnh, nhưng mà phạm vi của nó có hơi rộng một chút.
Trần Thư giải thích, Lãnh Chúa Hắc Thiết Cấp ở Hàn Băng Hạp Cốc đều không chết trong tích tắc, điều này đã chứng tỏ rằng phạm vi nổ của Bạo Tạc Dược Tề rất lớn, nhưng khả năng sát thương lại bình thường.
- Hứ!
Phương Tư nhếch miệng, cũng không gặng hỏi nữa. Nàng cũng biết loại vật liệu đen này không được sản xuất hàng loạt.
- Đi thôi!
Cả bọn ăn uống no nê rồi cưỡi Biến Dị Lôi Điểu bay về thành phố.
Vừa về tới thành phố Nam Giang, Phương Tư đã vội cáo từ rời đi, đương nhiên là vội đi điều tra thân phận của kẻ kia.
- Ta cũng phải trở về huấn luyện đây, chắc trong kỳ nghỉ đông này ta không thể ra ngoài được đâu, người nhà ta đã tốn ba ngàn vạn Ngự Thú Tài Nguyên rồi, thật là đau đầu mà.
Từ Tinh Tinh bày ra bộ mặt u sầu, lắc đầu thở dài.
- Mẹ nó! Phú nhị đại có khác, ghê thật!
Ba người Trần Thư trố mắt nhìn hắn ta với ánh mắt ghen tỵ.
- Lão Tạ, còn ngươi thì sao?
Một tổ năm người thoáng chốc chỉ còn lại ba người, Trần Thư nhìn qua Tạ Tố Nam.
- Ta hả? Nhận nhiệm vụ tiếp, nuôi sống gia đình.
Tạ Tố Nam mở miệng nói:
- Các ngươi có muốn tham gia không?
- Thôi bỏ đi, ta hơi mệt.
Trần Thư một mực từ chối, hắn nói:
- Có nhiệm vụ gì hay ho nhớ bảo ta với, cỡ Hắc Thiết Cấp trở xuống là được!
Trương Đại Lực nhíu mày, hắn ta hứng thú nói:
- Tạ ca, ta muốn nhận nhiệm vụ, đi cùng không?
- Cái này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận