Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1397: Bây giờ ngươi còn giả vờ làm người qua đường gì chứ

- ...
Trong nháy mắt, toàn bộ mười chín người đều trầm mặc, con hàng này hình như thực sự biết được đấy…
- Mẹ nó tình huống gì đây!
Bọn hắn gãi gãi đầu, đã có chút khó tiếp nhận một tội phạm so với bọn hắn còn có văn hóa hơn? !
Nhất là Martin, lòng tự tin lại lần nữa chịu sự đả kích, chỉ cảm thấy bản thân mình giống như một thằng hề vậy…
- Trần Thư, ngươi… Trước đây đã học qua ư?
Andre của Tuyết quốc quay đầu nhìn lại, muốn hỏi tình huống cụ thể một chút.
- Tất nhiên!
Trần Thư mỉm cười, nói:
- Trang hai trăm hơn của 【 Dị không gian vật liệu hai].
- ? ?
Andre khóe mắt thẳng rút, ngươi xác định mình nói thật sao?
Có người đọc sách còn nhớ số trang sao? !
Andre không hiểu hỏi:
- Bảo vật này hiện tại cũng đã tuyệt tích rồi, ngươi xem nó làm gì chứ?
- Kỳ thực không hề tuyệt tích.
Trần Thư mỉm cười, nói:
- Trong triển lãm quán của học chúng ta, hàng thứ ba trên giá sách có trưng bày đấy!
- Hơn nữa một khi tiếp xúc đến nó, sẽ phát ra âm thanh cảnh báo khẩn cấp, hiệu trưởng có thể nhanh chóng chạy đến.
- ? ? ?
Những người còn lại thần sắc chấn động, ánh mắt trở nên vô cùng cổ quái.
Sao ngươi lại hiểu rõ ràng như vậy? !
Ngay lúc này, lại một hư ảnh bảo vật thứ hai xuất hiện, là một nhánh cây mây đen bị gãy.
Trần Thư không tiếp tục cùng những người khác nói linh tinh, bắt đầu nghiêm túc làm bài.
Không bao lâu, lại là một thông tin hoàn chỉnh truyền lên.
Áng mây của hắn lại lần nữa tăng lên một mét, mà những người còn lại vẫn y nguyên đứng ngay tại chỗ.
- Mẹ nó! Tiểu tử này quá quỷ quái rồi!
Martin chau mày, rõ ràng cửa thứ hai đã bị Trần Thư nắm chắc rồi.
Thời gian dần dần trôi qua, hư ảnh của bảo vật này đến bảo vật khác xuất hiện.
Đám người Martin ban đầu còn có thể thử một chút, nhưng bọn hắn dần dần từ bỏ.
Bởi vì độ khó đề mục của từng cửa ải càng ngày càng khó, đủ loại vật liệu Ngự thú chưa bao giờ nghe thấy xuất hiện, căn bản cũng không thể trả lời được.
- Thi lệch rồi…
Trần Thư tự lẩm bẩm, nhưng làm bài tốc độ cũng không hề chậm chạp, viết theo cảm giác.
Bạch vân dưới người hắn đã cao hơn gần hai mươi mét, những người còn lại đã sớm không nhìn thấy thân ảnh của hắn nữa rồi.
- Tiểu tử này rốt cuộc là ngự thú hệ, hay là khảo cổ hệ vậy chứ!
Đám người mặc dù đã có chút quen thuộc, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mà cảm thán.
Bây giờ xuất hiện đủ loại vật liệu, ngoại trừ học giả chuyên môn giảng dạy, e rằng không có người trả lời được.
- Trần Thư…
Kiều Na của Tự Do liên minh vẻ mặt hiểu, tự mình lẩm bẩm.
Nàng ta vốn cho rằng bản thân cùng Trần Thư chỉ cách nhau một con đường.
Nhưng hiện tại xem ra, đối phương quả thực sâu không lường được…
- Lôi tinh! Lôi Điện hệ trân bảo, lần cuối cùng xuất hiện là vào năm mười hai Phục Tô lịch, hủy diệt dị không gian 【 bất diệt Lôi Sơn]...
Trần Thư vẫn đang toàn lực làm bài, không chút buông lỏng.
Hắn không rõ tiêu chuẩn chấm điểm, chỉ có thể viết lên tất cả những gì mình biết, gióng như thí sinh hệ văn hóa dự thi vậy.
Theo lý mà nói, cho dù hắn không làm bài, vẫn có thể vững vàng giành vị trí số một.
Nhưng Trần Thư cũng có kinh nghiệm, cửa ải di tích có phần thưởng hoàn mỹ, chỉ cần đạt đến điều kiện nhất định.
Lại mười phút đồng hồ trôi qua.
Một lá cây huyết sắc tiêu tán, cửa ải Bảo vật toàn tri giả cuối cùng cũng hạ màn.
Trên không vô cùng số hư ảnh bảo vật xuất hiện.
Cùng lúc đó, trong đầu Trần Thư xuất hiện một tin tức.
【 Chúc mừng ngươi trở thành quán quân của Bảo vật toàn tri giả! Giành được mười điểm tinh thần lực!]
【 Bởi vì ngươi trả lời chính xác một trăm phần trăm! Khen thưởng thêm: Năm điểm tinh thần lực!]
- Quả nhiên là phần thưởng hoàn mỹ…
Trần Thư nhíu mày, trong mắt đã có chút hưng phấn, tổng cộng mười lăm điểm tinh thần lực, tương đương gấp ba cửa thứ nhất!
- Cửa ải thứ nhất rõ ràng không phải hoàn mỹ… Di tích này có thể sẽ phán định hay không?
Hắn lắc đầu, không khỏi có chút tiếc nuối.
Vù vù ——
Đúng lúc này, áng mây của hắn hạ xuống, cùng độ cao với những người còn lại.
Mọi người nhìn về phía hắn ánh mắt có chút quái dị, thậm chí mơ hồ có một phần địch ý cùng tham lam.
- Hả?
Trần Thư nhíu nhíu mày, đám người này dù sao cũng là hoàng kim Ngự Thú sư, không đến mức hẹp hòi như vậy chứ?
Ngay lúc này, tinh huy đánh tới, lại bao phủ mọi người.
Không bao lâu, bọn hắn lần nữa về trên tinh hải.
Gần như cùng một thời gian, toàn bộ hai mươi người triệu hoán ra khế ước linh của mình, e sợ bị người khác đánh lén.
Bây giờ thời gian vừa qua hơn nửa ngày, nhưng bọn hắn cũng đã liên tiếp trải qua hai cửa ải.
Có người vui vẻ có người buồn rầu, một số người thậm chí một chút tinh thần lực cũng không giành lấy được.
Vì láy được giấy chứng nhận tư cách, bọn hắn phải dùng quan hệ, bỏ ra cái giá rất cao, kết quả hiện tại bọn hắn quả thực không thể tiếp nhận được.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người liên tiếp nhìn phía Trần Thư, trong mắt có vẻ quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận