Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1491: Nam tử hắc y tương đối thần bí

- Hả? Ta được hoan nghênh đến như vậy sao?
Cả người Trương Đại Lực chấn động, hắn ta bị một màn trước mắt này làm cho hoảng sợ rồi.
Hắn ta chỉ là nổi danh trong nước, nhưng ở Cúp Thực Thần lại chỉ là một tuyển thủ ngoài tuổi tác ra thì dường như không có chỗ nào để người ta chú ý tới.
Tuy nhiên, khi hắn ta thoáng liếc mắt nhìn và thấy Trần Thư đang nháy mắt với mình, hắn ta lập tức đã hiểu ra.
Lại là việc do con hàng này làm?
- Cố lên!
Trần Thư nhướng mày, dĩ nhiên là tối qua hắn cố ý mua thủy quân…
Thủy quân không phải là ở trong nước mới có, loại nghề này tất nhiên sẽ được phổ biến trên toàn thế giới.
Mặc dù sự cổ vũ của khán giả không có tác dụng thiết thực, nhưng ít nhất nó có thể khiến mọi người cảm thấy vui vẻ, còn có thể tạo ra cảm giác rằng họ chính là những tuyển thủ hấp dẫn.
Và quan trọng hơn cả, vì Trần Thư là khách quen nên đặc biệt chiết khấu cho hắn ta nữa…
- Hắn ta nổi tiếng như vậy sao?
Ở phía bên phải của bức tượng Cúp Thực Thần, Phù Ninh và Tạp Kha đang cưỡi lên Khế Ước Linh của bọn họ, khí thế Vương Cấp không ngừng tỏa ra.
Mà ở phía bên trái, cũng có hai vị Vương Cấp đến từ ngoại quốc.
Tổng cộng có bốn tên Vương Cấp trấn thủ Cúp Thực Thần, để đề phòng có kẻ muốn gây rắc rối.
- Làm sao mà ta biết được chứ…
Lão Tạp nhún vai và nói:
- Vốn là chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, mới sắp bắt đầu cuộc thi đã trở thành tuyển thủ sốt dẻo nhất rồi?
- Sao ta lại cảm thấy có chút giả tạo…
- Kệ hắn ta
Hai người nhìn về Cúp Thực Thần phía dưới, chờ đợi cuộc thi bắt đầu.
Lại một giờ nữa trôi qua, một trăm tuyển thủ cuối cùng cũng đã lên sân khấu!
Vô số khán giả hò hét ủng hộ các tuyển thủ của họ, nhưng tiếng hò hét dành cho Đại Lực chắc chắn là to nhất..
Một số ít Linh Trù tâm tình không tốt lập tức bị ảnh hưởng, bản thân dù gì cũng là Vương Cấp Linh Trù, vậy mà đến một người cỗ vũ cũng không có?
Hơn nữa là danh tiếng đều để một tên tiểu bối Hoàng Kim Linh Trù cướp sạch…
Ở dưới đài Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, tự lẩm bẩm:
- Chào mừng đến với quảng trường Đại Lực…
- Quy tắc cho vòng tranh tài đầu tiên như sau…
Người dẫn chương trình bắt đầu giải thích những điểm chính của trận tranh tài.
Mười phút sau, hắn ta chính thức tuyên bố trận tranh tài bắt đầu!
Cùng lúc đó, đồng hồ quả lắc trên đầu của bức điêu khắc Thực Thiết Thú cũng bắt đầu bấm giờ!
Một trăm vị Linh Trù lần lượt lấy nguyên liệu nấu ăn của mình ra, chuẩn bị để nấu những món ăn sở trường nhất của bọn họ.
Quy tắc của Cúp Thực Thần khá đơn giản. Có tổng cộng ba vòng thi, vòng thứ nhất loại năm mươi người, vòng thứ hai loại bốn mươi người, vòng thứ ba xác định quán quân Thực Thần!
Chỉ cần ba ngày là đã có thể kết thúc rồi, ngắn hơn rất nhiều so với quá trình thi đấu của Ngự Thú Sư.
Hơn nữa, nội dung của mỗi vòng đều giống nhau, đều là làm ra những món ăn mà bọn họ am hiểu nhất và ban giám khảo của Hiệp hội Linh Trù thế giới sẽ chấm điểm cho bọn họ.
Điều duy nhất cần phải chú ý chính là các món ăn trong mỗi vòng không được giống nhau, để đề phòng có người chỉ dùng một món ngon để vượt qua tất cả các vòng…
- Đại Lực sẽ nấu món gì đây nhỉ…
Trần Thư sờ cằm rồi nhìn về phía Đại Lực ở trên kia.
Chỉ thấy Đại Lực mặc đồng phục Linh Trù, trên ngực có một chữ “Hoa” biểu thị rõ ràng hắn ta là Linh Trù tới từ quốc gia nào.
Đôi mắt hắn ta khép hờ, dường như đang điều chỉnh trạng thái của bản thân, hoàn toàn không bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng.
- Sẽ không nát ngay vòng đầu tiên đấy chứ…
Trần Thư nhíu mày. Thời gian có hạn đấy, nếu để quá chậm, một khi không thể hoàn thành món ăn thì chắc chắn sẽ bị loại.
Mười lăm phút trôi qua, Trương Đại Lực vẫn bất động mà đứng lù lù tại chỗ.
Mà có Linh Trù thậm chí đã làm xong món ăn của mình, đang chờ ban giám khảo nếm thử.
- Đại ca…
Khóe miệng Trần Thư giật giật. Cả một trăm thí sinh cũng chỉ có Đại Lực không nhúc nhích gì.
Hắn vuốt đầu, sau đó lẩm bẩm:
- Ta còn muốn gỡ chuông ở trên kia xuống rồi treo ngươi lên luôn đây này!
- Người huynh đệ, thế là có ý gì vậy?
Người qua đường ở bên cạnh không hiểu lắm nên mở miệng hỏi.
Trần Thư nhìn hắn ta rồi nói:
- Bởi vì hắn ta còn biết bày đặt hơn thứ kia nhiều…
- ...
Đúng lúc này, cuối cùng thì Trương Đại Lực cũng đã mở mắt ra!
Tay phải của hắn ta hất lên, mở chiếc túi đựng dụng cụ làm bếp mang theo bên mình ra. Bên trong đó đều là những dụng cụ bếp đặc biệt do đạo sư tặng.
Trương Đại Lực rơi vào cảnh giới vong ngã, bắt đầu tỉ mỉ nấu ăn.
Động tác của hắn ta như nước chảy mây trôi, hình thành tự nhiên, hoàn toàn không giống một sinh viên mới tốt nghiệp chút nào.
Trong lúc nhất thời, động tác của hắn ta thu hút sự chú ý của không ít người.
Ngay cả những thí sinh đã chuẩn bị xong món ăn cũng nhìn sang, ánh mắt trở nên hơi kinh ngạc.
Chỉ trong vòng hai mươi phút, Trương Đại Lực đã hoàn thành món ăn của chính mình: Ma Lạt Vẫn Hỏa Ngư Lân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận