Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 157: Sách cười nói: Rất thơm (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Trần Thư nói:
- Ừ, ở ngay thành phố Nam Giang, trên một con phố cách nhà ta không xa.
- Ngươi mau chóng điều tra càng sớm càng tốt, chân ta bây giờ mềm nhũn cả ra rồi!
Trong giọng điệu của Trần Thư vẫn có chút sợ hãi, hắn tiếp tục nói:
- Khi nào thì Trấn Linh Cục gửi phí trấn an tinh thần cho ta?
- Chuyện này nói sau, ta sẽ dẫn đội đi điều tra ngay lập tức!
Tay Vương Càn run run, ngay sau đó liền cúp điện thoại.
Nếu như Trần Thư thực sự bị lừa, Trấn Linh Cục e rằng cũng không xử lý được.
Trần Thư thở dài, không ngờ rằng Vương Càn lại không đưa ra bất kỳ khoản bồi thường nào.
Hắn bắt một chiếc taxi, cố tình yêu cầu tài xế tránh đi vào con đường kia, đi đường vòng trở về nhà.
Sau lưng mang theo đủ thứ đồ dùng cần thiết hàng ngày, sau một đêm, hắn trở lại trường mà không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
- Trần Thư, sao ngươi về muộn như vậy?
Tạ Tố Nam đang đứng mài con dao giết lợn trên ban công, nhìn thấy Trần Thư vừa trở về ký túc xá.
- Đừng nói nữa, ta gặp phải hai tên tội phạm.
Trần Thư thở dài, thu dọn giường, nằm trên giường suy nghĩ.
Theo đạo lý mà nói, lẽ ra hắn sẽ không bị ám sát.
Mặc dù hắn đã đắc tội với rất nhiều người, nhưng rất ít người lại có thể lấy ra được 500 vạn.
- Động đến lợi ích của người khác?
Trần Thư nhắm mắt lại không ngừng suy nghĩ, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.
Đại Lực Dược Tề?
Người có thể bị hắn xâm hại lợi ích, chỉ có duy nhất công ty Đại Lực Dược Tề thôi.
Dù sao thì trước đây hắn cũng điên cuồng bán ra Đại Lực Dược Tề ở chợ đen, không chỉ giá rẻ mà tác dụng còn bảo đảm hiệu quả, tất nhiên sẽ đụng chạm phải cái bánh gato của người khác.
Nếu nói về động lực và tài chính, chỉ những công ty Dược Tề này mới phù hợp.
Có đến mức hay không chứ? Thế mà bọn họ lại trả 500 vạn để mua mạng sống của ta!
Nói như vậy, ta còn đắt hơn so với Lãnh Chúa Hung Thú Hắc Thiết Cấp nữa sao?
Điều mà Trần Thư không biết là bởi vì hắn điên cuồng bán ra nên dẫn tới việc thị trường của Đại Lực Dược Tề vẫn chưa hồi phục cho đến bây giờ.
Là một công ty chuyên bán Đại Lực Dược Tề, công ty Dịch Dược Hạ Tinh đã bị thua lỗ rất nhiều.
- Xem ra phải tìm Chu Thực hỏi một chút thôi.
Trần Thư sờ sờ cằm, hắn không biết rõ thị trường Dược Tề ở thành phố Nam Giang. Với tư cách là người điều hành cấp cao của công ty Dịch Dược 666, đương nhiên hắn ta sẽ rõ ràng hơn.
Đúng lúc này, cả hai người từ ban công bước vào.
Trần Thư nhìn thấy quần áo của hai người bọn họ, khóe miệng hắn co rút lại mà nói:
- Ta nói, chúng ta có thể không mặc quần áo tâm thần làm đồ ngủ được không, nói thật, ta cũng sợ!
Từ Tinh Tinh chạy tới, khua tay múa chân ra hiệu với hắn:
- Thật sự rất thoải mái, chất liệu này, vải này, tay nghề này…
- Cút!
Tạ Tố Nam cất gọn con dao giết lợn đi rồi nói:
- Trần Thư, nếu không ngươi cứ mặc thử xem, ngay từ ban đầu ta cũng không tin.
- Dẹp bỏ đi! Trần Thư ta lạnh muốn chết đi được, có đi ra ngoài trần truồng cũng không bao giờ mặc loại quần áo như thế này đâu!
Vài phút sau, Trần Thư mặc một bộ quần áo bệnh nhân xanh trắng đan xen, vẻ mặt thoải mái đi ngủ…
Từ Tinh Tinh nằm trên giường, nhỏ giọng nói:
- Sách giận dữ, lấy tay chỉ lên trên giường nói: “Trần Thư ta không chịu được nỗi khổ lạnh giá, toàn thân trần trụi mà chạy khắp nơi, tất nhiên ta sẽ không bao giờ mặc quần áo bệnh nhân! Một lúc sau, sách cười nói: “Rất thơm…”
Ngày hôm sau, tất cả mọi người ở lớp huấn luyện đều đi vào bên trong Ngự Thú Quán của trường học, chuẩn bị cho cuộc thi đấu của lớp Ngự Thú hôm nay.
Thẩm Vô Song nhìn vào lớp học, thoáng thấy đã thấy thiếu ba người.
- Các bạn học yên lặng, chờ ta một lát!
Lúc này tại phòng ngủ 102.
Trần Thư và ba người kia đang ngủ rất say, không hề có dấu hiệu thức dậy, đây là một di chứng điển hình sau kỳ nghỉ lễ.
Trần Thư chỉ cảm thấy trên mặt có chút trơn trượt, giống như có thứ gì đó đang liếm hắn.
- Ha ha ha…
Hắn bật ra một tiếng cười bỉ ổi đặc trưng của mình, đột nhiên lỗ mũi hắn run run.
Hả? Tại sao lại có mùi hôi thối?
Trần Thụ dụi dụi con mắt, miễn cưỡng mở ra, nhìn về phía bên cạnh.
Nhìn thấy một cái đầu rắn đáng sợ đang thè lưỡi ra liếm láp mặt hắn.
Nhìn thấy Trần Thư tỉnh lại, Cự Xà lại càng nhếch miệng, giống như đang cười.
- Ta ngậm cái mẹ nó!
Trần Thư hét lên một tiếng, thần trí ngay lập tức tỉnh táo lại, Slime bị triệu hồi ra trong thoáng chốc, trực tiếp ngồi lên trên Cự Xà.
Hai người còn lại bị đánh thức bởi tiếng gào hét của Trần Thư, bọn họ cùng nheo đôi mắt lại, nhìn vào Cự Xà trong phòng ngủ, ít nhất cũng phải dài 10 mét.
- Phản ứng rất nhanh!
Thẩm Vô Song đang đứng ở giữa ban công, nhìn về phía ba người bọn họ trong phòng ngủ.
Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ phản ứng của Trần Thư lại nhanh như vậy.
Nếu như đổi lại là những học sinh khác, không nói đến bị dọa tới sợ hãi muốn khóc, ít nhất bọn họ cũng sẽ chân tay luống cuống, ai chớp mắt đã xông vào đánh giống như Trần Thư vậy chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận