Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 552: Thẻ bảo hiểm y tế mà cũng ghi nợ cho ngươi

- Nếu hôm nay tiếp tục không tập hợp nữa thì sẽ chạy gấp đôi!
- !
Trong nháy mắt, bốn người họ chịu đựng cơ thể đau nhức, ngồi dậy mặc trang phục Trấn Linh Quân vào.
Kỳ huấn luyện quân sự đã chính thức bắt đầu!
Ban đầu, toàn bộ tân sinh đều mong chờ, nhưng trôi qua một ngày, mọi người đều không ngừng kêu khổ.
Chủ yếu là bọn hắn học về tư thế hành quân, các kỹ năng cận chiến và tuần tra cứ điểm, hơn nữa việc quản lý cực kỳ nghiêm ngặt. Chỉ cần sai sót một chút, bọn hắn sẽ phải bị trừng phạt.
- Thật nhàm chán!
Vào buổi tối, Trần Thư nằm trong nhà đá, hắn cũng không phải quá chịu khổ. Lúc này, trước mắt hắn xuất hiện các lựa chọn.
【 Lựa chọn 1: Quả quyết nâng thùng chạy trốn, thành công thoát khỏi nơi đây! Hoàn thành ban thưởng: Đại Lượng Ngự Thú Lực 】
【 Lựa chọn 2: Nghiêm túc tham gia kỳ huấn luyện quân sự và chấp nhận bị tra tấn. Hoàn thành ban thưởng: Thêm một kỹ năng Phân Thân. 】
【 Lựa chọn 3: Không sống những ngày tháng thế này nữa, trực tiếp ném Bạo Tạc Dược Tề! Hoàn thành ban thưởng: Thăng cấp lên là Ngự Thú Sư Bạch Ngân Cấp. 】
Khóe miệng Trần Thư giật giật, ánh mắt chăm chú nhìn vào lựa chọn 3. Dường như có một con quỷ đang thì thầm vào tai hắn…
- Hãy nghỉ ngơi thật tốt!
Đúng lúc này, giọng nói của huấn luyện viên trưởng Vương Chấn Long từ bên ngoài truyền đến. Vẻ mặt của Trần Thư hết sức kinh ngạc, lập tức tỉnh táo trở lại.
Chỉ cần hắn dám ném Bạo Tạc Dược Tề, Vương Chấn Long cũng dám chôn hắn tại chỗ.
Có vẻ như hắn chỉ có thể chọn lựa chọn thứ nhất hoặc thứ hai. Rõ ràng là phần thưởng thứ hai tốt hơn, bởi vì nó là một thần kỹ Phân Thân.
Nhưng vấn đề là cuộc sống huấn luyện quá vất vả rồi!
Sau một lúc suy nghĩ, hắn đã đưa ra được quyết định, nhìn cả ba người còn lại và nói:
- Buổi tối nay ta chuẩn bị chạy trốn khỏi nơi đây! Còn các ngươi thấy sao?
Vương Tuyệt cau mày nói:
- Chạy trốn như vậy không phải đào ngũ sao? Hơn nữa chắc chắn sẽ bị trừ tín chỉ!
- Không quan tâm được nhiều như thế nữa, ta không thể chịu đựng cuộc sống ở đây thêm nữa.
Bình thường Trần Thư đã quen với việc lười biếng. Hắn không thể chịu đựng được sự quản lý quân sự hóa ở đây thêm một giây một phút nào nữa.
- Chúng ta tới chỗ sâu không gian săn giết hung thú cũng tương đương với huấn luyện quân sự, sẽ không bị phạt đâu!
Trần Thư mê hoặc ba người, giọng điệu như có ma lực.
Tạ Phong Ngữ nhướng mày nói:
- Sẽ không có gì bất trắc xảy ra đúng không?
- Nếu có chuyện gì xảy ra, tội phạm ta sẽ chịu hết trách nhiệm.
Trần Thư tự tin vỗ ngực nói.
- Sao ta cứ có cảm cảm giác đã nghe câu nói này ở đâu rồi thì phải?
Tạ Phong Ngữ gãi đầu, cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Mười hai giờ đêm, cả bốn người lén lút xuất hiện bên trong cứ điểm.
- Đi theo ta! Ta đã sớm tính toán hết rồi! Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát!
Trần Thư đưa tay ra hiệu cho ba người đi theo, khóe miệng hiện lên một nụ cười vô cùng tự tin.
Quả nhiên, dọc đường đi, bọn họ không bị Trấn Linh Quân phát hiện, vô cùng thuận lợi đi tới bên ngoài cứ điểm.
- Trời rộng cho chim bay, biển rộng cho cá bơi! Tạm biệt!
Trần Thư quay người nhìn cứ điểm một cái, nở một nụ cười tự tin.
Ngay lập tức, một tiếng gầm vang lên.
- Chết tiệt, còn chưa đến lúc được ăn mừng đâu! Các ngươi đừng kích động!
Trần Thư trừng mắt nhìn ba người và nói:
- Ngày mai rồi chúng ta ăn mừng sau nhé!
Mắt của ba người A Lương đều mở to, bộ dạng trông vô cùng ngây dại.
- Các ngươi bị sao vậy?
Trần Thư lờ mờ nhận ra điều gì đó không ổn, mau chóng nhìn theo ánh mắt của bọn hắn hướng về phía bầu trời.
Chỉ thấy một con Cự Hổ màu vàng to lớn đang nhìn xuống bọn họ.
- Đêm hôm khuya khoắt, các ngươi làm gì ngoài này?
Vẻ mặt Vương Chấn Long vô cùng bình tĩnh, đứng trên lưng con hổ cùng với nụ cười tươi tắn.
Trần Thư mở miệng nói:
- À thì… ngồi cầu…
- Ngồi cầu?
Vương Chấn Long mỉm cười, gật đầu nói:
- Đêm hôm như vậy, thu hồi mái nhà rồi ra ngoài đây ngồi cầu hả?
- Ngươi trình diễn nghệ thuật đấy à?
- y…
Trần Thư hơi giật mình, không ngờ là bị lộ bởi Tiểu Hoàng.
- Lại đây!
Vương Chấn Long nhảy khỏi lưng con hổ và đi đến một tảng đá.
Bốn người Trần Thư nghiêm túc đi tới bên cạnh, nhìn xuống toàn bộ cứ điểm ở trước mắt.
- Không chịu khổ nổi nữa à?
Vẻ mặt Vương Chấn Long thờ ơ, hai tay chống cằm, ánh mắt của hắn ta vô cùng đăm chiêu.
- Việc huấn luyện quân sự mà các ngươi không chịu được chỉ là việc hàng ngày của các Trấn Linh Quân thôi!
Hắn ta trầm giọng tiếp tục nói:
- Những ngày tháng như vậy, bắt đầu từ năm ta hai mươi tuổi, ta đã trở thành học viên của Trấn Linh Quân và đã làm việc như vậy suốt hai mươi năm năm, chín nghìn một trăm năm mươi ba ngày!
- Sĩ quan huấn luyện, ngươi…
Bốn người TRần Thư rất kinh ngạc, trong lòng có chút biến động. Vương Chấn Long quay đầu, xem ra lời nói của hắn ta ít nhiều gì cũng đã chạm đến trái tim bọn họ.
- Sĩ quan huấn luyện, ngài không học đại học sao ạ?
- Vậy là hiện giờ ngài mới có bốn mươi lăm tuổi? Sao ta trông ngài cứ như sáu mươi lăm tuổi vậy?
- ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận