Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1058: Dũng sĩ chân chính: Vũ (2)

Mặc dù Vũ đang chiến đấu một mình, tình hình cũng rất nguy cấp, nhưng hắn ta lại có khả năng cơ động cao nên đã vượt ra khỏi đám đông rồi.
Hắn ta trấn an bốn Khế Ước Linh, sát ý trong lòng đối với Trần Thư gần như đã sắp phun trào ra ngoài.
Thật ra hắn ta đã nhìn thấy được mặt trời chói chang màu trắng trước mặt, nhưng lại không hề nghi ngờ đến việc cửa Thông Đạo sẽ bị cho nổ đến tan nát như vậy.
Dù sao thì cái này cũng không hề khoa học một chút nào cả!
Mà về sự kiện Băng Hỏa Sâm Lâm trước kia cũng chỉ có Trấn Linh Quân và hai đại gia tộc của Anh Hoa Quốc biết mà thôi.
Cái trước sẽ không dễ dàng để lộ ra, cái sau lại càng xem đó là một nỗi nhục nhã vô cùng lớn nên đương nhiên sẽ không công khai trắng trợn.
- Tội phạm Nam Giang, ta thề, đời này ta nhất định sẽ giết chết ngươi!
Vẻ mặt Vũ lạnh như băng mà cưỡi Bạch Sắc Cự Long xông tới cửa Thông Đạo lúc ban đầu.
Nhưng trong nháy mắt, hắn ta ngây ngẩn cả người.
- Hả?
Hắn ta nhìn xuống dưới, ở nơi đó cũng có một cái hố khổng lồ sâu hàng nghìn mét, nhưng Không Gian Thông Đạo ban đầu đã biến mất không thấy đâu nữa rồi.
- Đệt, cửa ra vào đâu rồi?
Khuôn mặt Vũ không rõ biểu cảm, trái tim dần dần chìm xuống.
Gào!
Lúc này, Quân Vương gầm lên, một viên Hỏa Cầu đáng sợ có đường kính mấy chục mét đánh tới với tốc độ cực cao.
Ầm ầm ~
Chỉ sơ sẩy một lát mà hai Khế Ước Linh của Vũ đã lập tức bị thương.
- Mẹ nó!
Vũ vô cùng tức giận, trong lòng chỉ cảm thấy bức bối đến tận cùng, cứ như thể đã rơi vào đường cùng rồi vậy.
Kể từ khi gặp phải Trần Thư, hắn ta luôn cảm thấy tâm lý của mình bị tổn thương nghiêm trọng…
- Ngăn lại!
Một lúc lâu sau, hắn ta cưỡng ép để chính mình tỉnh táo lại.
Vẫn còn chưa trả được mối thù lớn, hắn ta không thể tùy tiện chết đi như thế được!
Vũ lấy một thiết bị liên lạc cỡ nhỏ khác ra, thứ này trông giống như máy điện thoại cục gạch đời cũ vậy, nhưng phía trên lại đang không ngừng nhấp nháy ánh sáng.
Tay phải hắn ta dùng sức mà cưỡng ép bóp nát cái máy!
Tín hiệu biến mất, đồng nghĩa với việc hắn ta gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, Cứu Thế Giáo Hội sẽ không mặc kệ hắn ta ở đây.
Lúc này, tất cả bốn Khế Ước Linh của hắn ta đều chuyển sang phòng ngự là chính, chờ đợi tình hình xuất hiện thay đổi.
Thời gian dần trôi qua, đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
- Hả? Ngươi vẫn còn chưa đi à?
Viêm Vương đang dẫn mọi người đi đến chỗ Thông Đạo ban đầu.
Vẻ mặt Vũ bình thản mà nói:
- Cửa ra vào biến mất rồi!
- Hả? Biến mất rồi?
Tộc trưởng Bell trừng lớn hai mắt, sau đó không thể tin mà nói:
- Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ?
Vẻ mặt mọi người đột ngột thay đổi. Cuộc chiến sinh tử kéo dài đã khiến bọn họ mệt bở hơi tai rồi, vậy mà bây giờ lại nghe thấy tin dữ này nữa, thậm chí bọn họ đã tràn ngập tuyệt vọng.
Lúc này, trong lòng của mọi người không tự chủ được mà nghĩ đến lời Trần Thư đã nói trước đó: Hắn thật sự còn khó đối phó hơn cả Vương Cấp nữa…
Cứ tưởng đã tìm được quả hồng mềm để nắn bóp, đến cuối cùng mới nhận ra bọn họ mới chính là vai hề trong vở kịch này…
Gào gào gào!
Hung thú đông bất tận đánh tới, bao vây kín kẽ mọi người đến mức ngay cả con kiến cũng chui không lọt nổi, đôi mắt đỏ tươi cứ như thể đã mất hết lý trí vậy.
- Nếu muốn sống thì chỉ có thể liên thủ nữa thôi!
Vũ quay đầu nhìn về phía mấy người Viêm Vương, muốn sử dụng những người còn lại để thoát khỏi nguy hiểm.
- Ngươi cút sang một bên đi!
Viêm Vương quát lớn:
- Một tên Cứu Thế Giáo Hội như ngươi mà cũng xứng liên thủ với bọn ta à?
Là một vị Vương Cấp, lão ta cũng không phải là đồ đần, bây giờ Vũ đang thu hút một nửa đòn tấn công, nếu liên thủ thì sẽ chỉ làm tăng độ khó lên mà thôi.
- Ngươi!
Vẻ mặt của Vũ trở nên lạnh lùng, chuẩn bị cưỡng ép hòa vào đám đông để bọn họ chia sẻ bớt hỏa lực.
Nhưng trong tích tắc, một trận Hỏa Diễm Vũ dữ dội bắn tới, uy thế vô cùng kinh người.
- Nếu ngươi dám đến gần một bước thì ta sẽ làm thịt ngươi trước!
Vẻ mặt Viêm Vương lạnh nhạt mà nói:
- Tự cút đi!
Tộc trưởng Bell cũng quay đầu lại nhìn, trong mắt đã có ý nghĩ mới. Nếu đã không thể cướp được bảo vật trên người Trần Thư, vậy chi bằng bắt lấy một tên tội phạm hàng đầu thì cũng không đến nỗi lỗ vốn.
Vẻ mặt Vũ tức giận, nhưng bởi vì e ngại thực lực của hai người bọn họ nên cũng chỉ có thể chạy trốn sang chỗ khác.
Hắn ta cưỡi Bạch Sắc Cự Long bay về phía chỗ sâu của không gian, vô số hung thú ào ào đuổi theo, trong đó còn có cả con Hoàng Kim Quân Vương kia nữa.
Vốn là một Vương Cấp, nhưng lúc này hắn ta cũng chỉ có thể chạy trốn như chó nhà có tang vậy.
Những kẻ dám khiêu khích Dương Quang Đại Nam Hài đều là những dũng sĩ chân chính…
- Bây giờ, chắc tất cả mọi người ở bên trong Dị Không Gian đều đang cảm ơn ta nhỉ…
Mấy người Trần Thư cưỡi Slime, vẻ mặt vô cùng nhàn nhã.
Vương Tuyệt gật đầu mà nói:
- Có lẽ cũng cảm ơn luôn cả tổ tiên nhà ngươi một lượt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận