Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 279: Ái Quang Mang lại xuất hiện (1)

Trần Thư buồn bã nhìn Thẩm Vô Song, các ngươi liên hoan vậy mà không gọi ta!
Vẻ mặt Thẩm Vô Song cứng đờ, thậm chí hắn ta còn hơi lo sợ Trần Thư sẽ móc bom ra ngay tại chỗ.
Hắn ta vỗ vai đối phương, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Trần Bì à, không phải là thầy không gọi ngươi. Quan trọng nhất là trước khi đi, các phụ huynh đã dặn ta nhất định phải bảo vệ an toàn cho các học sinh, không thể tiếp xúc với nhân vật nguy hiểm!
Trần Thư tỏ ra khiếp sợ nói:
- Ta là nhân vật nguy hiểm ư?
Các học sinh đứng phía sau gật đầu vô cùng đều nhịp, ngươi có nguy hiểm hay không mà ngươi không biết sao?
Bọn họ cũng không muốn đang ăn cơm thì trực tiếp bị nổ tung bay lên trời đâu.
- Thì ra là vậy.
Trần Thư thở dài, đấm ngực dậm chân nói:
- Lớp trưởng như ta cũng thật vô dụng!
- Ta vốn tưởng chúng ta là một tập thể, là người một nhà yêu thương lẫn nhau, nhưng mà ai biết, thế nhưng lại là tình cảnh này. Chung quy là do ta đã trả giá nhầm…
- Rồi! Rồi!
Thẩm Vô Song nhìn Trần Thư biểu diễn thâm tình mà hắn ta chỉ cảm thấy đau đầu:
- Ta mời các ngươi bữa cơm này được chưa?
- Vậy thì không thành vấn đề!
Trần Thư tựa như là lật mặt, lập tức sảng khoái đồng ý.
- …
Mọi người không còn gì để nói, không ngờ ngươi chỉ vì một bữa cơm thôi?
Trần Thư quay về bàn ăn, nói với ba người Từ Tinh Tinh:
- Lần này coi như là ta mời mọi người! Lần sau các ngươi mời lại!
Tạ Tố Nam nói:
- Bây giờ ta đã biết tại sao ngươi không hề sợ chút nào khi thả bom rồi.
- Đạn hạt nhân cũng không đâm thủng da mặt ngươi!
Trần Thư nhún vai, chỉ coi như Tạ Tố Nam đang khen hắn.
Tuy hắn không trả tiền cho bữa cơm này, nhưng ít ra hắn bán nghệ mãi mới có được.
Trong khi lớp đặc huấn của Nam Giang Nhị Trung đang ăn cơm, một người nam sinh bình tĩnh đi đến.
Chính là Hạ Viêm mà bọn họ đã nhìn thấy lúc chiều!
Ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn lại, một Khế Ước Linh cấp S thực sự rất hiếm.
Vẻ mặt Hạ Viêm bình tĩnh, làm lơ ánh mắt của tất cả mọi người.
- Ồ?
Lúc này, ánh mắt của hắn ta thoáng nhìn, trông giống như nhìn thấy người quen.
Hạ Viêm đứng dậy rồi chậm rãi đi tới trước lớp đặc huấn, ánh mắt nhìn thẳng vào một cô gái.
- Nhìn thấy ta cũng không thèm lên tiếng chào hỏi sao?
Khóe miệng Hạ Viêm mang theo nụ cười khó hiểu, nói:
- Tỷ tỷ của ta, ngươi vẫn yếu như vậy.
Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về phía Hạ Băng.
Chỉ thấy nàng cúi đầu, vẻ mặt thờ ơ như thể không nghe thấy.
Tỷ đệ?
Vẻ mặt ai cũng tràn đầy tò mò, nhưng nhìn sao cũng thấy quan hệ giữa hai người có vẻ hơi cứng ngắc.
Hạ Viêm chế nhạo, nói:
- Chỉ với thiên phú của ngươi, lúc trước ngươi không nên trở thành Ngự Thú Sư, cả nhà đều bị ngươi làm cho sụp đổ nhỉ? Phụ thân từ bỏ ngươi thật sự là một lựa chọn chính xác!
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt Hạ Băng tái nhợt, nàng nhịn không được nắm chặt hai tay.
Hai người thật sự đúng là tỷ đệ ruột thịt, nhưng thật không may, một người là Khế Ước Linh cấp S, một người là Khế Ước Linh cấp B.
Khoảng cách quá lớn về thiên phú khiến cho đãi ngộ của hai người hoàn toàn khác biệt.
90% tài nguyên của gia tộc đều giao cho Hạ Viêm, nhưng hắn ta vẫn không hài lòng.
Theo hắn ta thấy, thậm chí Hạ Băng không nên trở thành Ngự Thú Sư, nếu không nàng sẽ chiếm mất tài nguyên vốn dĩ thuộc về hắn ta.
Phụ thân vẫn luôn tự hào về Hạ Viêm, còn mẫu thân thì thương yêu Hạ Băng nhiều hơn, điều này khiến cho mâu thuẫn gia đình càng ngày càng gay gắt.
Cuối cùng, vì có thể cho Hạ Viêm một hoàn cảnh tốt hơn mà phụ thân trực tiếp vứt bỏ hai mẹ con.
Gia đình vốn hòa thuận trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Hứa Tiểu Vũ lên tiếng:
- Ta nói, ngươi là ai? Đừng quấy rầy lớp chúng ta ăn cơm!
Nàng ta và Hạ Băng là bạn chung phòng, đương nhiên nàng ta không thể nhìn bạn mình bị bắt nạt được.
- Hạ Băng mà còn có thể vào lớp đặc huấn, quả thật là không có chút tiêu chuẩn nào.
Hạ Viêm lắc đầu, quay người rời đi.
Trong tích tắc, một bóng người xuất hiện trước mặt Hạ Viêm.
Thẩm Vô Song vẫn luôn giữ yên lặng, nhưng trong mắt hắn ta cũng có sự lạnh lùng.
Nếu như bây giờ không phải đang ở nhà hàng, có lẽ hắn ta đã trực tiếp chôn sống Hạ Viêm.
- Sao nào? Muốn ỷ lớn hiếp nhỏ ư?
Hạ Viêm không để ý, cho dù đối phương là Hắc Thiết Cấp Ngự Thú Sư, nhưng nơi này đang ở trước mắt bao người.
Tuy hắn ta rất phách lối, nhưng hắn ta lại không ngốc, hắn ta chắc chắn đối phương không dám động đến mình!
- Lúc ở một mình cẩn thận một chút!
Thẩm Vô Song vỗ vai Hạ Viêm rồi lạnh lùng nói.
- Hừ!
Hạ Viêm không để ý mà lướt qua bên cạnh Thẩm Vô Song.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn ta lại nhìn thấy bàn của Trần Thư.
Hạ Viêm cười nói:
- Coi tiền như rác cũng ở đây à? Cũng thật sự là nồi nào úp vung nấy!
Lúc trước, Âu Dương Bảo bùng nổ tự tin mà muốn khiêu chiến với hắn ta, kết quả là thất bại thảm hại, hơn nữa còn thua năm trăm vạn Hoa Hạ tệ.
Trần Thư đang muốn nói chuyện thì trước mắt lập tức xuất hiện các lựa chọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận