Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 368: Tội phạm gợi cảm, cá cược trực tuyến (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Trần Thư ở trên ti vi xoay người lật túi sách, hắn lờ mờ cảm thấy không ổn.
Một lát sau, Trần Thư thong dong từ trong túi lấy ra một cái loa, trực tiếp vặn thanh âm tới lớn nhất, phát ra bản ghi âm đã được chuẩn bị tỉ mỉ.
Thanh âm của loa phá tan sự yên tĩnh trong hội trường, vang vọng toàn bộ Đấu Linh Trường.
- Các vị tuyển thủ nhìn đây, nhìn đây.
Những lời này vừa được nói ra, mọi người nhao nhao nhìn lại, không hiểu ra sao.
- Ta nói lại một lần cuối cùng, gặp phải đội ngũ của Nam Giang Hãn Phỉ ta, trực tiếp đầu hàng, ngàn vạn đừng ôm tâm lý cầu may.
- Nếu không cẩn thận đè chết Khế Ước Linh của ngươi, như vậy đừng hoài nghi, ta tuyệt đối là cố ý.
- Ngoài ra, hiện tại có ai muốn xin chữ ký của ta không? Một bản chỉ cần 99998! Đừng bỏ lỡ cơ hội.
Ba câu, khiến vạn người ở hiện trường toàn bộ đều trầm mặc.
Vốn tưởng rằng Sử Lai Mỗ đã có thể nói là đóa hoa lạ của Ngự Thú Giới, kết quả chủ nhân của nó cũng là một lời khó tả hết.
- Chúng ta cùng chúc mừng đội ngũ Nam Giang Thị thành công giành chiến thắng, thăng cấp đến thập lục cường!
Người chủ trì lập tức tiến lên, nếu còn để mặc Trần Thư làm ẩu, ai biết hiện trường sẽ xuất hiện sự cố gì.
Lúc này, mọi người ở hiện trường nhao nhao tỉnh lại, bỗng nhiên có người cao giọng hò hét:
- Đại tiện quái thú, vĩnh viễn tích thần!
Những lời này vừa được nói ra, những người khác đều đồng loạt hò hét theo, không khí hiện trường được đẩy lên đỉnh.
- Đại tiện quái thú, vĩnh viễn tích thần!
- Đại tiện quái thú, vĩnh viễn tích thần!
Con mắt ngốc nghếch của Sử Lai Mỗ nhìn xung quanh. Tuy chỉ số thông minh của nó thấp, nhưng luôn cảm thấy tiếng hò hét ở toàn trường dường như không phải lời hay.
Khóe miệng Trần Thư cũng nhếch lên, đây không phải là thuỷ quân hắn mời.
Khế Ước Linh của các ngươi mới là đại tiện quái?
Tuy Sử Lai Mỗ quả thật rất giống…
Trần Thư không ngờ, thi đấu ngự thú vừa kết thúc, tri thức trên sách giáo khoa đã thay đổi, có thêm một chủng tộc: Đại tiện quái thú!
Bởi vì Sử Lai Mỗ thật sự là quá kỳ lạ, chỉ có thể lập thành một chủng tộc mới.
Không thể thực sự coi là Sử Lai Mỗ được.
Đến lúc đó Ngự Thú Sư khác có Sử Lai Mỗ sẽ nghĩ như thế nào?
Sử Lai Mỗ của Trần Thư hành hung tất cả, Sử Lai Mỗ của mình không phải bị đánh thì chính là đang trên đường bị đánh, còn sống được không?
Ba người Trần Thư nghênh đón tiếng hoan hô, về tới phòng nghỉ.
Vừa vào bên trong, thần sắc của các tuyển thủ khác đều không giống nhau, nhao nhao nhìn lại, trong mắt tuyệt đại bộ phận người đều có vẻ kiêng kị và sợ hãi.
- Chào Các vị!
Trần Thư nhếch miệng cười, lộ ra vẻ cực kỳ tươi sáng, khiến người ta không nhịn được mà tâm sinh hảo cảm.
Nhưng tất cả mọi người đều không bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc, ngươi xuất thủ quá ác.
Thấy người khác không đáp lại, Trần Thư nhún vai, không nói gì nữa.
Để khiến mỗi đội ngũ đều có thể toàn lực ứng phó, một ngày đều chỉ an bài một trận thi đấu.
Nếu không thi đấu cấp tỉnh đơn giản không thể khai triển lâu hai tháng.
Cũng may tuyển thủ tham gia đều là thiên tài, không quá ỷ lại sự dạy dỗ của lão sư, hiệu quả học tập và tự học trong trường học cũng tốt.
Trừ Hạ Băng ra, toàn bộ người đều là Ngự Thú Sư cấp chín.
Hiện tại có thể đề cao thành tích của bọn họ, chỉ có môn văn hóa cùng với kinh nghiệm chiến đấu.
Trần Thư vốn muốn tiếp nhận phỏng vấn, ra làm náo động.
Kết quả hắn chưa nói được hai câu, phóng viên đã khiêng máy bỏ chạy.
Điều này khiến hắn cảm thán, hiện tại tố chất tâm lý của người làm truyền thông quá kém.
Trên thực tế, Trần Thư hiện tại đã đủ nổi danh rồi.
Sử Lai Mỗ cường hãn khiến mỗi người đều muốn tìm hiểu về hắn, trong nhất thời danh tiếng của Nam Giang Hãn Phỉ đã truyền khắp tỉnh Nam Thương.
Mọi người nhớ không phải Nam Giang Thị xuất hiện một học sinh thiên tài, mà là xuất hiện một đầu lĩnh tội phạm.
Trần Thư nghênh ngang rời khỏi phòng nghỉ.
Nhìn bóng lưng của hắn, mọi người đều trầm mặc.
Nếu là một Khế Ước Linh cấp S, bọn họ sẽ không để ý như vậy, vấn đề là ở chỗ không nắm rõ nội tình của đối phương.
- Tạ ca, ngươi thấy thế nào?
Đội viên của Nam Thương Nhất Trung mở miệng hỏi.
Đội trưởng Tạ Phong Ngữ suy tư một lát, nghiêm trang nói:
- Ta dùng mắt nhìn.
- ...
Tạ Phong Ngữ lại nói:
- Không cần phải quá để ý, hắn chỉ mạnh có một mình mà thôi, hai đội viên còn lại thì chưa chắc, huống chi ba người chúng ta được xưng là tổ hợp khó giải.
...
Ba người đi trên đường, Trần Thư mở miệng hỏi:
- Tiểu Vũ, Hạ Băng các ngươi có an bài gì không? Vòng tiếp theo của chúng ta ít nhất cũng là mười sáu ngày sau.
- Ở khách sạn học tập!
Hai người đồng thanh nói, bọn họ không có hệ thống, tất nhiên phải toàn lực ứng phó cho kỳ thi đại học.
Trần Thư lắc đầu, sao hiện lại đều nội quyển như vậy?
Khi hắn đang đợi trong khách sạn, trên hộp thư bỗng nhiên có tin nhắn.
Thẩm Vô Song:
- Trần Bì, thu liễm một chút cho ta, không cho phép gây rắc rối ở Nam Thương Thị, bằng không không ai bảo vệ được ngươi đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận