Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1730: Con mẹ nó thế này mà đã hết rồi á (2)

- Không được, mạo hiểm đến mức này thì bắt buộc phải có chút thành quả.
Ánh mắt hắn hướng về phía Huyết Độc Phượng Vương ở bên phải.
Lúc này, nó đã không còn mấy tên tiểu đệ nữa nên cứ như một người ngoài cuộc vậy, thế nhưng nó lại không chạy đi ngay lập tức.
Nhưng nó nhìn thấy ánh mắt của Trần Thư, nó giật cả mình vì nhận ra có gì đó không ổn.
Huyết Độc Phượng Vương ngửa đầu lên thét lớn, uy nghiêm của Quân Vương lại được tỏa ra.
Thế nhưng ngay sau đó, nó đã xoay người trốn đi luôn, không có chút do dự nào.
- Muốn chạy sao?
Trần Thư mỉm cười, di chuyển tức thời ra phía trước Huyết Độc Phượng Vương.
Có tia sáng màu tím tỏa ra từ mắt Huyết Độc Phượng Vương, một làn khói tỏa ra từ miệng nó.
Nhưng lại bị Trần Thư dịch chuyển tức thời để tránh đi.
Chỉ một lúc vậy thôi mà Cửu Vỹ Hồ đã mang cả một đám hung thú đuổi đến rồi.
Nó coi Huyết Độc Phượng Vương như vô hình luôn, một Hoàng Kim Quân Vương thôi mà.
Nhưng hai con Truyền Kỳ thì không nghĩ vậy, bọn chúng cũng hiểu ý định của Trần Thư là muốn kiếm chác thêm.
Đã gặp Hoàng Kim Quân Vương rồi thì bọn chúng cũng không có lý do để bỏ qua, đó là tài nguyên Ngự Thú khá hiếm đấy.
Ngay lập tức, hai con Truyền Kỳ lại ra tay.
Mục đích chủ yếu vãn là Cửu Vỹ Hồ nhưng lại liên quan đến cả Huyết Độc Phượng Vương nữa.
Cho dù chỉ là sức ảnh hưởng dư lại của kỹ năng thôi nhưng cũng không phải là thứ mà một Hoàng Kim Quân Vương có thể chịu được.
- Xì.
Huyết Độc Phượng Vương gào lên một tiếng đầy đu khổ, thuộc tính Độc của nó đã bị Chu Tước khắc lại hoàn toàn.
Nó vội vàng chuyển hướng, không muốn tham gia vào chuyện này, cứ như hàng vạn tên tiểu đệ đều chẳng hề liên quan đến nó vậy.
Nó xoay sang phía khác, Trần Thư lại xuất hiện ngay trước mặt nó.
- Grao grao.
Mắt Huyết Độc Phượng Vương đầy sự thù hận, nó hiểu dụng ý của Trần Thư.
Trần Thư bây giờ là kẻ dẫn đầu, chỉ cần hắn đến chỗ nào là Cửu Vỹ Hồ sẽ đuổi theo đến đó, hai con Truyền Kỳ cũng sẽ đuổi theo.
Cả khu chiến trường đều do Trần Thư khống chế cả.
Huyết Độc Phượng Vương liên tục đổi hướng nhưng không chỉ không có ý nghĩa gì mà còn khiến nó tháy rất bực bội nữa.
Nó mà lại bị một Hoàng Kim Ngự Thú Sư khống chế sao?
Chỉ một vài phút sau, nó đã bị trọng thương, cả người đâu đâu cũng là những vết thương cháy đen.
- Xì.
Huyết Độc Phượng Vương đã trở nên điên cuồng rồi, nó có ý định liều mạng với Cửu Vỹ Hồ luôn rồi.
Con mẹ nó thế là hết rồi sao?
Nó có thể chấp nhận việc mình bị vô số những Ngự Thú Sư bao vây đánh giết, hoặc là chiến đấu một trận với cường giả rồi bị giết.
Nhưng nó không thể chấp nhận việc đến khi chết mình vẫn chỉ là một người vai phụ.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu chính của hai con Truyền Kỳ đều là Cửu Vỹ Hồ, con mẹ nó đây hoàn toàn chỉ là tiện nên tấn công nó luôn thôi.
- Đùng.
Ngay lập tức, Chu Tước phun ra chín con chim Hỏa Diễm Ngưng Tụ, trong đó có bảy con đâm về phía Cửu Vỹ Hồ, hai con còn lại đánh về phía Huyết Độc Phượng Vương.
Lửa lan ra, lập tức khiến hai con hung thú bị lửa bao trùm.
Huyết Độc Phượng Vương thấy đau đớn ngay, ánh mắt nó đầy vẻ tuyệt vọng. Nó có thể cảm nhận được rất rõ rằng sinh mệnh lực của mình đang dần biến mất.
Nó trợn mắt lên nhìn Trần Thư một cái đầy cay độc, tên này chính là kẻ đầu xỏ.
Để báo thù, nó nuốt hết ba cục Chân Bảo trên người mình, không muốn để lại cho Trần Thư một chút bảo vật nào cả.
Một lát sau, cùng với một tiếng hét đầy oán hận, một cỗ thi thể cháy đen đã rơi xuống.
Một con Hoàng Kim Quân Vương đã mất mạng.
Đẳng cấp giữa nó và ba sinh vật kia khác nhau quá nhiều, hơn nữa thuộc tính của nó đã bị Chu Tước khắc lại một cách cực kỳ hoàn hảo. Cộng thêm có Trần Thư phá đám nữa, thực ra chết thì cũng không oan.
Ở trên Hải Vực.
Hơn một trăm ngàn người hùng dũng tiến về phía trước, tất cả đều có tâm thế cảnh giác, đề phòng nguy hiểm có thể phát sinh bất cứ lúc nào.
Ở chính giữa một Hoàng Sắc Viên Cầu dài hơn năm trăm mét đang bị treo lơ lửng.
Đại Lực đang ngồi giữa Viên Cầu, xung quanh có đủ loại dụng cụ nấu ăn, một lòng một dạ chuyên tâm nấu nướng.
Một mùi hương đặc biệt tỏa ra.
Bất kỳ Hung thú nào cũng sẽ biến sắc khi ngửi thấy nó, theo bản năng tránh xa mọi người, căn bản không có ý nghĩ công kích.
- Vẫn rất an toàn …
Trần Thanh Hải vừa đi vừa lẩm bẩm một mình.
Hắn ta vốn tưởng vừa nấu cơm vừa gấp rút lên đường, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề gì lớn, kết quả trên không có chút nguy hiểm nào, thậm chí bọn họ còn không chạm chán một trận chiến nào.
- Tiểu tử này đúng là một hạt giống tốt…
Phương Vệ cảm khái, không bao giờ nghĩ rằng thành phố Nam Giang nhỏ
bé lại có Ngọa Long phượng hoàng xuất hiện …
Ở phía sau đội ngũ, Trần Thư và Liễu Phong cũng đang nói chuyện.
- Đây không phải là một đầu bếp phía sau hậu trường sao?
Liễu Phong nhìn thấy sự phấn khích của Đại Lực thì không khỏi thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận