Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1675: Phún Xạ đại quân sắp lên sóng

Người ta đều chuyên tâm phối trí thực đơn cho Khế Ước Linh của nhân loại, nâng cao thực lực.
Hắn ta thì hay rồi, đủ món ăn tất cả đều nhằm vào hung thú…
- Tốt lắm! Có lẽ đây mới là phương hướng của truyền kỳ linh trù!
Trần Thư vỗ vai hắn một cái, khích lệ nói:
- Bất cứ sự vật nào cũng không có định nghĩa duy nhất!
- Đến lúc đó ngươi chế tạo một hắc ám liệu lý vô địch, trực tiếp độc chết số lượng lớn Thú Hoàng, điều này không phải là oai phong hơn linh trù bình thường sao?
- Có lý đấy, có lý đấy.
Trương Đại Lực lập tức loại bỏ được sự hoang mang trong lòng, chỉ còn lại mỗi sự phấn khích thôi.
Ai bảo Linh Trù chỉ có thể là chức nghiệp phù trợ thôi chứ?
Nhỡ đâu hắn ta lại tạo được một con đường mới thật, thế thì sẽ thay đổi cấu tạo của cả thế giới này ngay đấy.
Trần Thư không hề biết một vài câu nói của mình thôi mà đã mở ra được cả một thế giới mới cho Đại Lực rồi.
Một Linh Trù Thiên Tài đang yên đang lành tự dưng lại chạy lệch hướng.
- Được rồi, đi về rồi suy nghĩ sau, hạ độc đi đã.
Trần Thư cứ cười hi hi rồi đưa tay phải lên, đặt một cái bình lớn chứa đầy thuốc xổ bên trong.
Hắn hỏi.
- Thứ này có hòa tan hoàn toàn được không?
- Ngươi muốn đổ hết đống thuốc xổ này vào à?
Đại Lực trợn tròn mắt lên, đúng là không sợ hung thú đau bụng đến chết mà.
- Đương nhiên là không rồi.
Trần Thư còn chẳng thèm nghĩ gì mà đã phủ nhận ngay.
- Phù.
Đại Lực thở phào một cái, hắn ta còn tưởng hắn biến thái đến mức đó thật chứ.
Thế nhưng ngay sau đó, hắn ta đã đứng đơ ra.
Bên cạnh Trần Thư còn có thêm hai cái bình lớn nữa, bên trong cũng chứa bột màu đen.
- !!!
Trương Đại Lực ngớ người, con mẹ nó ngươi muốn làm loạn đấy à.
- Đương nhiên là phải thêm hai bình nữa rồi.
Trần Thư cười hi hi, nói.
- Ta nói rồi, phải chơi hung thú một vố lớn mới được.
Đại Lực im lặng ngay lập tức, hắn ta sai rồi, vậy mà hắn ta lại còn ngây thơ mà cho rằng Trần Thư không biến thái đến vậy.
Trần Thư sờ ba cái bình màu đen lớn của mình, nói.
- Lần này, ta vốn chỉ muốn đi qua biển một cách yên ổn vậy mà bọn chúng cứ phải chọ ta.
- Cơn cuồng nộ của tội phạm, bọn chúng không chống đỡ nổi đâu.
- Cạch cạch.
Nói rồi, hắn đổi luôn lọ thuốc xổ đầu tiên vào trong nước canh màu đen.
Vốn dĩ đó đã là một món ăn đáng sợ rồi, bây giừo lại còn thêm một lượng lớn thuốc xổ vào nữa, nó có hơi khó để hình dung rồi…
Thứ này, chắc thần tiên cũng không dám động vào.
- Đổ vào hết được đấy, nước canh hòa tan được hết đấy.
Đại Lực âm thầm cầu nguyện cho hung thú. Thứ này, cơ thể của sinh vật nào cũng không chống đỡ nổi đâu mà.
Không lâu sau, ít nhất là phải đến hàng ngàn cân thuốc xổ Tội Phạm được đổ vào đó.
Nước canh màu đen đặc đến mức khó mà chấp nhận được rồi.
Nếu có thiết bị kiểm tra mức độ an toàn của thực phẩm ở đây thì sợ là nó sẽ nổ luôn mất.
Thứ này, không có dinh dưỡng, toàn là thuốc xổ thôi.
- Được rồi.
Trần Thư phủi tay, ánh mắt đầy nét tươi cười, mong chờ.
- Thêm được chưa?
Trương Đại Lực lấy thứ gia vị bí mật của mình ra, nó có thể tỏa mùi ra gấp hàng nghìn, vạn lần.
- Đợi một chút đã.
Trần Thư không vội, chắc là bây giờ lại có Vương Cấp Lãnh Chúa đang đuổi theo hắn.
Hắn cần tìm một vùng biển không có con hung thú mạnh nào cả, để thuốc xổ truyền qua khoảng hai, ba đời thì chắc lúc đó là không thể khống chế được nữa rồi.
Không Gian Thố lập tức tạo ra hàng trăm cái Không Gian Ấn Ký.
Bọn họ lại di chuyển đến khoảng cách cách đó mấy chục vạn dặm, đến một vùng biển xa lạ.
- Ồm ộp.
Khí thế Hoàng Kim Cấp của Tiểu Hoàng đã được tỏa ra thế nhưng lại không thu hút được con hung thú nào mạnh mẽ cả.
- Vùng biển này đi.
Khóe môi Trần Thư cong lên, nói.
- Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ đặt tên cho nó là Phún Xạ Chi Hải.
- ....
Đại Lực bắt đầu thấy cạn lời rồi, bây giờ hắn ta thấy người bạn thân thiết của mình đã dần trở nên biến thái rồi.
Hình như hắn ta nghĩ ra điều gì đó nên nói.
- Ta có một câu hỏi.
- Hả? Cái gì?
- Nhỡ đâu sau này chúng ta phản kích lại, lại chiếm được Lam Tinh.
Trương Đại Lực nói.
- Đến lúc đó, thế lực của các quốc gia nhìn thấy phân trong vùng biển này thì chúng ta phải giải thích thế nào?
- Ờm… chuyện này thì…
Trần Thư có hơi kinh ngạc, hắn nói tiếp.
- Đã là chiến tranh thì ta nghĩ chiến trường thảm khốc một chút cũng là chuyện bình thường thôi.
- ???
Khóe miệng Đại Lực giật giật, nói.
- Thi thể khắp nơi thì có thể nói là thảm khốc, nhưng đâu đâu cũng là phân thì thảm khốc cái khỉ gió gì?
Trần Thư gật đầu một cách trịnh trọng, nói.
- Thảm khốc chứ, rất thảm khốc ấy chứ. Đánh đến mức ra cả phân luôn, không đủ thảm à?
- ...
Trương Đại Lực lại nín thở, hình như cũng khá đúng, nhưng hắn ta cũng thấy có gì đó sai sai…
- Được rồi, đừng phân vân việc này nữa.
Trần Thư nói.
- Bây giờ là súng đã lên nòng rồi, không thể không cho ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận