Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 712: Ý của ta là Vương Cấp… thì phải thêm tiền

- Lão Liễu, đây cũng không phải là chuyện đùa!
- Cứ yên tâm đi, có ta ở đây, Trần Thư không chết được!
Liễu Phong mở miệng nói:
- Hơn nữa học sinh của Hoa Hạ học phủ sớm muộn gì cũng phải trải qua điều này, cũng không thể là bông hoa trong nhà kính mãi được!
- Điều này cũng đúng!
Tần Thiên gật đầu một cái, nói:
- Tất cả mọi việc đều phải lấy an toàn làm chủ!
- Tất nhiên!
Liễu Phong dường như đã nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nói:
- Đúng rồi, Tần ca, nếu như thế lực tội phạm cho nổ tung hòn đảo cũng không sao chứ?
- ?
Tần Thiên hơi giật mình, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, nói:
- Ý ngươi là gì?
- Không có gì…
Liễu Phong nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lầm nhẩm:
- Vì đối phương đã để cho hung thú xâm lấn, vậy chúng ta chỉ có thể làm trái chủ nghĩa nhân đạo, điều động tội phạm Nam Giang!
- Ách xì!
Trần Thư đang ở trong ký túc xá đột nhiên hắt xì một tiếng.
- Ai lại đang khen ngợi sau lưng ta nữa rồi?
Hắn sờ cằm mà lẩm bẩm một mình.
- Khen ngươi?
Hai người A Lương bày ra vẻ mặt kỳ quái, ngươi thật sự là không tự mình biết mình mà!
Ba người bọn họ mang theo túi xách, rời khỏi ký túc xá, cùng nhau đi đến Ngự Thú Quán.
Chiều nay lại là lớp thực chiến của Liễu Phong.
Ngay khi Trần Thư đến Ngự Thú Quán, thân thể của hắn đột nhiên đông cứng lại.
- Ừm? Ánh mắt gì đây?
Hắn nhìn về phía Liễu Phong ở bên trên, chỉ cảm thấy đối phương có gì đó không đúng lắm.
Bản năng của tội phạm mách bảo hắn rằng chắc chắn là có vấn đề!
- Được rồi, các đồng học, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu lên lớp!
Liễu Phong vẫn nói như thường lệ.
Nhưng ánh mắt hắn ta vẫn nhìn chằm chằm về phía Trần Thư, lâu lâu lại nở một nụ cười quỷ dị.
- Liễu lão sư!
Cuối cùng Trần Thư không chịu nổi nữa, giơ tay lên nói:
- Hôm nay ngài quên uống thuốc sao?
- ?
Liễu Phong hơi ngẩn ra, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Lão sư không có bệnh nên không cần phải uống thuốc.
- ...
Thân thể Trần Thư run lên, khi nhìn thấy Liễu Phong giản dị gần gũi như vậy, hắn biết chắc là sắp xảy ra chuyện rồi.
Thời gian giày vò suốt cả buổi chiều đã qua đi.
Lớp thực chiến cuối cùng cũng kết thúc.
Liễu Phong nói:
- Trần Thư, đi theo ta!
- Cái gì nên đến cũng sẽ đến! Ta đành thôi không đếm xỉa vậy!
Trần Thư hít một hơi thật sâu, trong lòng quay cuồng theo bước chân của Liễu Phong.
Hai thầy trò cùng đi trên con đường rợp bóng cây trong Hoa Hạ học phủ, trên cây vẫn còn phủ một lớp tuyết trắng.
- Trần Thư à!
Liễu Phong vỗ vỗ vai hắn mà nói:
- Lão sư đây là muốn đích thân đưa ngươi đi làm một nhiệm vụ!
Trần Thư dứt khoát nói:
- Ta từ chối!
- ?
Trong mắt Liễu Phong hiện lên dấu chấm hỏi.
Ta còn chưa nói là nhiệm vụ gì nữa, ngươi đã trực tiếp từ chối rồi?
Đây là phán đoán của tội phạm đấy phải không?
Trần Thư nói:
- Nụ cười của ngươi khiến ta cảm thấy không phải là chuyện tốt đẹp gì cả!
- Lời này là sao đây?
Liễu Phong thu nụ cười lại mà nói:
- Chuyện là gần đây có Hung Thú xâm lược, ngươi biết không?
Trần Thư nói:
- Sao vậy? Cho ta canh giữ vùng duyên hải thành phố à?
- Nhiệm vụ đơn giản như vậy thì không xứng với thân phận của ngươi đâu!
Liễu Phong cười nói:
- Hiện tại đã tra ra vị trí của tên cầm đầu rồi, chúng ta cần phải đi đến đó một chuyến!
Thân thể Trần Thư run lên, hắn nói:
- Đùa kiểu gì vậy, ngươi muốn Hắc Thiết Cấp như ta đây đi đối phó với Ngự Thú Sư Vương Cấp sao?
- Hả? Sao ngươi biết là có Vương Cấp?
Trần Thư mở miệng giải thích:
- Ta đã từng trải qua trận Hung Thú xâm lược ở thành phố Lam Hải rồi, Hung Thú có thể thao túng được Bạch Ngân Cấp, số lượng lại nhiều đến như vậy, khả năng cao chính là một Vương Cấp!
- Trần Thư à, thật ra thì Vương cấp cũng không đáng sợ như vậy đâu.
Liễu Phong ho khan một tiếng rồi nói:
- Tất nhiên là ta sẽ bảo đảm an toàn tuyệt đối cho ngươi…
- Không không không!
Trần Thư xua tay nói:
- Liễu lão sư, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi!
- Ý của ta là đối phó với Vương Cấp… thì phải thêm tiền!
- ?
Liễu Phong sửng sốt một chút, khẽ nhếch khóe miệng, trong nhất thời bị hắn làm cho không nói được lời nào.
Hắn ta nói:
- Ngươi không sợ à?
Trần Thư nhún vai nói:
- Sợ chứ, nhưng nếu không có tiền thì lại càng đáng sợ hơn!
- ...
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, ngươi đúng là một tên tội phạm mà!
Trần Thư cười nói:
- Chỉ cần đưa đủ tiền thì Ngự Thú Sư Vương Cấp cũng có thể trị được!
Hắn có đủ loại thuốc đặc trị, gặp phải Ngự Thú Sư Vương Cấp cũng có thể bảo toàn tánh mạng, cho nên hắn đương nhiên không sợ hãi rồi.
- Vấn đề phần thưởng…
Liễu Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta muốn cùng hiệu trưởng Tần bàn bạc một chút!
Nhiệm vụ hôm nay cực kỳ nguy hiểm, nếu không có đủ phần thưởng thì Trần Thư chắc chắn sẽ không ra tay.
- Không sao đâu lão sư, người nhất định phải bàn bạc kỹ càng đó!
Trần Thư cười toe toét, trong lòng cũng thư giãn đi rất nhiều.
Hắn cho rằng lúc trước Liễu Phong muốn bắt hắn. Kết quả lại để hắn đi ra ngoài làm việc, ấy hoàn toàn là nhiệm vụ được thiết kế riêng cho hắn mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận