Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1843: Thật là một thứ đồ khiến bổn hoàng mê muội

Một giờ sau.
Hai người đi đến một con đường lớn, đây cũng là một trong những thông đạo chủ yếu dùng để vận chuyển ở thời bình, đi qua toàn bộ Hắc Châu và khu vực trung tâm.
- Chúng ta tới đây làm gì?
Đại Lực mở miệng hỏi:
- Không bằng đứng đợi ở con đường lúc nãy.
- Con đường kia quá nhỏ!
Trần Thư liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Suy nghĩ hợp lý một chút được không? Ngươi có thấy tên tội phạm khét tiếng nào đi cướp đường núi không?
- ...
Không cần chờ lâu, bọn hắn đã nhìn thấy một quân đoàn vận chuyển, hơn nữa quy mô hơn nghìn người.
Bọn chúng mang theo mấy chục cái rương đầy đủ loại vật liệu, vận chuyển về Tử Vong Tế Đàn.
Muốn khống chế toàn bộ thế lực, bước đầu tiên là phải khống chế tài nguyên!
Tài nguyên của Hắc Châu đại lục đều đã chuyển đến bên trong tế đàn, nhưng tài nguyên ở các Dị Không Gian khác của Hắc Châu thì vẫn chưa được chuyển đến, dẫu sao thì vẫn còn xa xôi lắm.
Trong nháy mắt, toàn bộ tài nguyên ngay trước mắt các binh sĩ đều đã bị trộm đi.
Dẫn đầu là Vương Cấp hung thú, cầm trên tay mấy chục cái hòm rỗng, bộ dáng vui vẻ đi đến trung tâm đại lục để lãnh thưởng…
Thời gian từng khắc trôi qua.
Kế hoạch đánh tráo của Trần Thư vô cùng thuận lợi.
Cho dù là Thú Hoàng cũng sẽ không ngờ đến có ai đó có thể mô phỏng khí tức tử vong của nó khiến tai mắt khắp đại lục của nó bị vô hiệu hóa.
Nửa tháng sau.
- Quá đã…
Hai người Trần Thư nằm trong một hang động nhỏ ở cuối con đường lớn, trong lòng thỏa mãn tột cùng.
Hắn đã sắp xếp lại trăm bình Tử Vong Dược Tề, hệ thống trực tiếp mở khoá Tử Vong Dược Tề phiên bản tăng cường.
Mà điều làm hắn bất ngờ chính là Tử Vong Dược Tề phiên bản tăng cường không còn là vật liệu Độc Tố hệ, mà là hỗn hợp của Hắc Ám hệ và Vong Linh hệ, cả hai đều là đặc sản của Hắc Châu.
- Tha hồ mà chế tạo đạn hạt nhân nhé, bắt đầu nghiên cứu vũ khí hóa học được rồi…
Trần Thư liếm môi một cái, tinh thần vô cùng hăng hái.
Tử Vong Dược Tề chỉ có chút tác dụng đối với Vương cấp, phải dùng một lượng thật lớn mới có thể biến đổi, nhưng phiên bản tăng cường này có hiệu quả hơn rất nhiều, cho dù là Vương cấp cũng chưa chắc đã có thể đỡ được.
Mà giờ khắc này.
Ở trung tâm Hắc Châu.
Tế đàn Thú Hoàng vẫn không nhúc nhích, tựa như bức tượng điêu khắc, đến khi thấy từng cái rương màu đen được đưa vào bên trong tế đàn, con ngươi đỏ như máu của nó có chút dao động.
Con hàng này cướp sạch toàn bộ bộ lạc rồi mà còn muốn đào sâu ba thước, rõ ràng là một kẻ tham lam.
Một người đội mũ che màu đỏ ngòm thân thể gầy yếu xuất hiện, dùng thanh âm khàn khàn nói bằng thú ngữ:
- Hoàng, tài nguyên của năm mươi hai Dị Không Gian cấp bốn đều đã mang đến, mời ngài xem!
Kỵ sĩ gật đầu một cái, từng bước bước vào bên trong Tử Vong Tế Đàn.
Mà một Thú Hoàng khác đang canh giữ ở cửa thông đạo, ánh mắt thăm dò cẩn thận.
Nửa ngày.
Kỵ sĩ một đường bay đến, vào trong Tử Vong Tế Đàn, phía trước đã trưng bày hơn ngàn cái rương màu đen.
- Ừm…
Kỵ sĩ đầu hơi động, như đã ngửi thấy hương vị của bảo vật.
Hắn cho Vong Linh Đại Pháp Sư một ánh mắt ra hiệu.
Đối phương lập tức gật đầu một cái, pháp trượng trong tay vung vẩy, tựa như là một sức mạnh vô hình, từng cái rương theo thứ tự mở ra.
Một giây sau, Vong Linh Đại Pháp Sư trố mắt há hốc mồm, ngay cả áo choàng khoác trên người cũng bởi vì thân thể kinh ngạc mà rơi xuống, để lộ khuôn mặt khô khốc gầy mòn.
- Chuyện gì thế này?
Nó mở to hai mắt, bộ dáng vô cùng chấn động.
Nó đưa mắt nhìn về phía kỵ sĩ Thú Hoàng, trong lòng theo bản năng hiện ra tia sợ hãi.
Hình như là… xong đời rồi.
Kỵ sĩ Thú Hoàng nhắm hai con mắt màu đỏ ngòm, giọng nói tràn ngập sự tham lam:
- Ta đã đánh hơi được mùi hương thơm ngát của bảo vật, đúng là vật nhỏ khiến bổn hoàng mê muội…
- ...
Vong Linh Đại Pháp Sư từng nhìn thấy Thú Hoàng nổi điên, trong lòng có dự cảm vô cùng bất an.
- Việc này… Hoàng…
- Đừng quấy rầy bổn hoàng hưởng thụ khí tức của bảo vật…
Kỵ sĩ càng lúc càng chìm đắm, dùng giọng nói pha lẫn chút tham lam lẩm bẩm nói:
- Ta muốn thu thập hết tất cả bảo vật trong thiên hạ . . Ta muốn Tiểu Sa Hoàng, ta muốn Tiểu Ác Ma, đám Long Tử kia ta cũng muốn…
- ...
Đại pháp sư bên cạnh thật sự không dám cắt ngang tưởng tượng của Thú Hoàng, trong lòng sợ hãi không dám nói.
Chết sớm siêu sinh sớm, đành liều thôi!
- Hoàng…
Đại pháp sư cố gắng nói thật nhỏ nhẹ và rõ ràng:
- Bảo vật của ngài xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn…
- Hửm? Không phải đều ở trong này ư?
Kỵ sĩ vẫn không mở mắt, không để ý đến giọng nói của đối phương có chút bất thường.
- Rương đúng là ở đây…
Giọng Đại pháp sư không khỏi run rẩy, nói:
- Nhưng tài nguyên bên trong… không còn nữa.
-??
Kỵ sĩ giật thót, thoáng chốc đầu óc mới thanh tỉnh trở lại.
Vẻ mặt nó khó hiểu, hai con ngươi đỏ như máu mở ra, liếc mắt trông về chỗ hơn nghìn cái rương màu đen.
Không như trong tưởng tượng rực rỡ muôn màu với đủ loại tài nguyên, mà lại là cùng một màu trống rỗng…
Cả người giật mình, thậm chí đầu óc có chút trống rỗng mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận