Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1461: Quốc tế đại võ đài, có bệnh ngươi hãy tới!

...
Lại mấy phân đoạn qua đi, buổi lễ tốt nghiệp trước nay chưa có cuối cùng cũng kết thúc…
- Vù vù ~~
Tần Thiên ngồi trên ghế, chỉ cảm thấy vô cùng mỏi mệt, quả thực giống như cùng truyền kỳ Ngự Thú sư đại chiến ba ngày ba đêm…
- Haizzz…
Lão vừa nghĩ tới buổi phát trực tiếp ngày hôm nay hiểu rõ rằng vị trí hiệu trưởng này, cùng buổi lễ tốt nghiệp năm nay cùng nhau ghi vào sử sách…
Cái này mẹ nó không phải học viện, mà chính là bệnh viện mà…
Sáng ngày hôm sau.
Buổi lễ tốt nghiệp được truyền ba lan rộng trên khắp internet, thậm chí là lan ra toàn thế giới.
Đến tận lúc này, trên internet lưu truyền một câu: Quốc tế đại võ đài, có bệnh ngươi hãy tới…
Đồng thời, cư dân mạng Hoa quốc đều đưa ra một kết luận:
Ngoài hiệu trưởng của học phủ là Tần Thiên, nhưng người lãnh đạo chân chính là tội phạm Nam Giang…
Có thể kéo theo toàn bộ mọi người mặc đồng phục bệnh nhân, điều này đã có thể chứng minh sức ảnh hưởng của Trần Thư.
- Ta sắp lãi chết rồi này!
Từ Tinh Tinh ở trong ký túc xá cười lớn, trọn vẹn năm trăm bộ đồng phục bệnh nhân, đây chính là vụ làm ăn lớn nhất hắn từng làm.
- Đến mức vậy sao?
A Lương cùng Vương Tuyệt quay đầu trông lại, nói:
- Chẳng phải cũng chỉ là quần áo bình thường thôi sao, có thể đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
- Phòng cháy phòng trộm phòng đạn hạt nhân, ngươi còn nói là bình thường ư?
Từ Tinh Tinh nhếch miệng lên, nói:
- Ngươi đoán một bộ đồng phục bệnh nhân giá bao nhiêu?
A Lương thử thăm dò nói:
- Một ngàn khối?
Nhưng mà, Tiểu Tinh bật cười một tiếng, lắc đầu.
Vương Tuyệt cũng có chút tò mò nói:
- Chẳng lẽ là năm ngàn khối?
- Không phải, hai ngươi có thể đoán lớn thêm tí không?
Từ Tinh Tinh thở dài, sau đó mở năm ngón tay ra, nói:
- Năm mươi vạn! Sơ sơ năm mươi vạn !
- Bà mẹ nó, ngươi hố cha sao?
A Lương mở to hai mắt nhìn, nói:
- Một bộ đồng phục bệnh nhân ngươi dám bán năm mươi vạn?
- Tiểu Tinh, lương tâm đâu rồi!
Vương Tuyệt cũng giơ ngón tay cái lên, nói:
- Ngươi rõ ràng cướp tiền người ta, nhưng vẫn tặng mọi người một bộ đồng phục bệnh nhân…
- ...
Khóe miệng Tiểu Tinh giật giật một cái, nói:
- Chỉ là chất liệu quần áo đều vô cùng trân quý, cộng thêm danh khí của tội phạm, ngươi thực sự cho rằng là quần áo bình thường sao?
A Lương cùng Vương Tuyệt liếc nhau một cái, tiêu tiền như rác…
Ngay lúc này, Trần Thư nháy mắt xuất hiện bên cạnh ba người.
- Nói cái gì thế?
Trần Thư nhìn về phía ba người, bình tĩnh ngồi xuống trên ghế sô pha.
- Trần Bì, ngươi tới đúng lúc lắm, để hai con hàng này mở rộng tầm mắt, khoe phí quần áo một chút đi!
- Cái gì mà phí quần áo?
- ? ?
Từ Tinh Tinh quay đầu nhìn lại, trong mắt có sự nghi hoặc.
- Ngươi nói phí tổn gì? ! Tiền năm trăm bộ đồng phục bệnh nhân đó!
- Cái kia a…
Trần Thư bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó bình tĩnh nói:
- Xin lỗi, ta không thu…
- ? ?
Từ Tinh Tinh mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt thoáng chốc đông cứng.
- Có phải bị ngươi một mình nuốt hết rồi không?
- Ta thật sự không có…
Trần Thư nhún vai, nói:
- Ta xem như quà tốt nghiệp tặng bọn họ hết rồi…
- ...
Khóe miệng Từ Tinh Tinh giật giật một cái, nói:
- Ngươi mẹ nó cầm đồ của ta làm lễ vật, có thể bình thường một chút không vậy…
- Suy nghĩ tí đi.
Trần Thư mỉm cười, nói:
- Sinh viên năm nhất Đệ nhất học phủ tốt nghiệp, toàn bộ đều mặc đồng phục bệnh nhân của ngươi, điều này có ý nghĩa gì?
- Có ý nghĩa… Trên xã hội sẽ xuất hiện năm trăm người bệnh nặng ?
- ...
Miệng Trần Thư há lớn, ngươi ấy năng lực phân tích gì đấy…
- Có ý nghĩa chứ, bây sức nóng của đồng phục bệnh nhân đã đạt tới đỉnh phong rồi!
Trong mắt hắn hiện lên vẻ tham lam, nói:
- Bọn hắn sẽ tiến vào các ngành các nghề, mà lại là người nổi bật, nhân tài như vậy mặc đồng phục bệnh nhân quả thực là cách tuyên truyền tốt nhất!
- Nếu như, bây giờ chúng ta xây dựng công ty sản xuất đồng phục bệnh nhân =, ngươi nói sẽ kiếm được bao nhiêu…
- ! ! !
Tiểu Tinh nuốt ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy choáng váng khi bị đống tiền trên trời rơi xuống.
- Trần Bì, ngươi thật đúng là một thiên tài
Vẻ mặt hắn ta tràn đầy xúc động, bây giờ kỹ thuật sản xuất đồng phục bệnh nhân đã thành thục, hắn quyết định mở rộng thị trường…
A Lương bên cạnh thấy vậy, vội vã nhắc nhở:
- Tiểu Tinh, chúng ta là Ngự Thú sư, không thể bỏ gốc lấy ngọn…
- Điều này tất nhiên ta biết.
Từ Tinh Tinh mở miệng nói:
- Để người nhà ta phụ trách làm cho! Đến lúc đó lợi nhuận, cho các ngươi chia!
Ba người đều liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng xuất hiện quang mang.
Tiếp theo, bốn người thảo luận kế hoạch cụ thể tỉ mỉ, trong mắt tràn ngập khát khao.
Đồng phục bệnh nhân của bọn hắn sắp dương danh thế giới rồi!
Ban đêm.
Bốn người ngồi ở trên sô pha, vẫn nhìn xem Makka Pakka, mà lại là tập 1.
Bây giờ sắp tốt nghiệp rồi, đương nhiên là muốn ôn lại cảm giác năm đó…
Trần Thư hình như tùy ý hỏi:
-Vé của các ngươi mấy giờ?
- Ngày mai mười giờ sáng…
A Lương nhẹ giọng trả lời, trong lúc nhất thời cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Thư gật gật đầu, nói:
- Tốt! Ngày mai ta tiễn các ngươi lên đường!
- ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận