Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 116: Còn có người kì quái hơn ngươi sao? (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Ngươi có bị ngốc không? Ngươi không thể rời khỏi xe lửa ngay cả khi đã lấy lại túi xách.
Trần Thư lắc đầu, không chút do dự trực tiếp lấy túi phân ra khỏi balo của mình.
Tên nam tử đang chạy điên cuồng, đột nhiên hắn ta cảm thấy bóng tối đang bao trùm lấy hắn ta.
- Ai? Là ai?
Tên nam tử vùng vẫy, đấm đá được một lúc.
Bùm!
Một âm thanh to đùng vang lên, tên nam tử nằm hôn mê bất tỉnh.
- Phối hợp không tệ!
Lúc này Trương Đại Lực đang cầm một chiếc nồi sắt, hiển nhiên đây là “vũ khí giết người” khiến tên nam tử ngất xỉu.
Hành động của hai người khiến mọi người xung quanh choáng váng trong chốc lát.
Vốn tưởng là trâu ngựa, nhưng đâu ai biết rằng là giấu nghề.
Túi phân và những chiếc nồi sắt trông thì bình thường vậy mà thật là dã man!
Chẳng mấy chốc, nhân viên bảo vệ tới, cảm ơn hai người rồi mang tên nam tử này rời đi.
Nhưng trước khi rời đi, ánh mắt hắn ta có chút kỳ lạ.
- Thao tác cơ bản! Thao tác cơ bản thôi!
Trông thấy những hành khách còn lại nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, Trần Thư đan hai tay vào nhau để đáp lại.
- Có phải là hai người không?
Bỗng nhiên, một nữ nhân nói trong sự ngạc nhiên. Trấn Thư quan sát, rồi nói:
- Ta biết ta rất có sức hấp dẫn, nhưng xin đừng sử dụng cách cổ hủ này để tiếp cận ta.
Trương Đại Lực nhìn chằm chằm, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó. Hắn ta lôi Trần Thư sang một bên, thấp giọng nói:
- Là người cho vay nặng lãi.
- Hả? Có người cho ta vay nặng lãi? Sao ta không nhớ?
Trần Thư tỏ vẻ khó hiểu, hoàn toàn không có ký ức về chuyện này.
Trương Đại Lực nhắc lại:
- Là ngươi tới gần, sau đó lấy tay che mắt nói ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy…
- A! Ta nhớ rồi!
Cuối cùng Trần Thư cũng bất ngờ nhớ ra, nói:
- Vậy ra ngươi trông giống như thế này!
- Ngươi không nhớ ra ta?
Vương Thanh Hàn trợn tròn mắt, không ngờ rằng đối phương một chút ấn tượng cũng không có.
Trần Thư lớn tiếng giải thích:
- Lúc đó ta đã nói rồi, ta không nhìn thấy, nên chắc chắn là không nhìn thấy!
Vương Thanh Hàn hừ một tiếng:
- Thật tiếc cho hai ngươi trưởng thành cao lớn như vậy, vậy mà lúc đó lại rời đi.
Trần Thư chớp mắt nói:
- Không phải có nợ phải trả là chuyện đương nhiên sao? Chúng ta không quản được.
- … Nhưng đó là cho vay nặng lãi!
- Đó cũng là do chính ngươi tự mượn!
Trần Thư hùng hồn phản bác lại, chưa kể phần thưởng “Bạo Lực Tọa Sát” do hệ thống thưởng quá thơm.
Vương Thanh Hàn cũng không nói gì nữa, giúp hắn cũng không phải bổn phận, chủ yếu là tình cảm.
Hai người cũng không nhận ra nên hiển nhiên không nảy sinh gì cả.
Vương Thanh Hàn hỏi:
- Đúng rồi, các ngươi muốn đi Kinh Đô sao?
Trương Đại Lực cất chiếc nồi sắt đi và đáp:
- Đúng vậy, ta muốn thi vào đại học Linh Trù.
- Khó trách ngươi chuẩn bị chu toàn như vậy!
Vương Thanh Hàn khẽ cười một tiếng.
Trần Thư đột nhiên nhớ ra điều gì đó và nói một cách cẩn trọng:
- Ta bảo này, ngươi đi đến Kinh Đô để trốn nợ đúng không?
Vương Thanh Hàn nói:
- Ta đã trả hết nợ rồi!
- Vậy ngươi làm gì ở Kinh Đô? Ngay cả muội muội cũng bị bỏ lại.
Vương Thanh Hàn không muốn nói thêm về chuyện này, ngập ngừng đáp:
- Ta… đi du lịch.
- Tốt nhất là đừng liên lụy đến bọn ta.
Cả ba người đã nói chuyện suốt chặng đường đi, mối quan hệ của cả ba ngày càng thân thiết, hai bên cũng đã hiểu về nhau chút ít.
Lúc chạng vạng tối, họ đến ga Đông Kinh Đô.
Theo sau họ là đám đông rộn ràng náo nhiệt, cả ba rời ga xe lửa.
- Chúng ta sơn thủy có tương phùng, xin từ biệt!
Trần Thư hai tay siết chặt thành nắm đấm, lập tức lên kế hoạch tách khỏi Vương Thanh Hàn.
- Đi xe cùng nhau thì rẻ hơn.
Trương Đại Lực đề nghị
Trần Thư cúi đầu nói:
- Ngươi bị ngốc hả, ai biết được nàng ta có phải đang trốn nợ hay không, đề phòng ảnh hưởng đến chúng ta.
- Tạm biệt!
Trần Thư cầm lấy chiếc túi, quay người rời đi.
- Xem chân!
Lúc này, một tiếng quát nhẹ vang lên
- Ở đâu? Xem chân ở đâu?
Trần Thư nhìn qua nhìn lại tìm kiếm mục tiêu.
Trong chốc lát, một bóng người xuất hiện sau lưng hắn.
Trần Thư trong nháy mắt bị đá một cái loạng choạng, suýt tí nữa thì ngã.
- Chết tiệt! Có côn đồ!
Trần Thư không kìm được mà hét lên, ai lại có đủ can đảm dám đá hắn trước mặt mọi người như vậy.
Chẳng lẽ thật sự cho rằng là cường long không áp đảo được đầu xà à?
Chưa kịp dứt lời, hắn lại nhận thêm một cú đánh nữa vào gáy.
Trần Thư tức giận:
- Để ta nói cho ngươi biết, hiện tại người ngươi đang khiêu khích chính là tội phạm Nam Giang đấy.
Bùm!
- Tội phạm Nam Giang đúng không? Một đòn nữa ập tới.
- Này, đủ rồi, đủ rồi…
Bùm!
- Qua rồi đúng không?
- Trương Đại Lực…
Bùm!
- Trương Đại Lực phải không?
- Phương Tư tỷ, ta sai rồi…
Trần Thư hai tay ôm đâu, rốt cục cũng bị thu phục.
Chỉ thấy một nữ tử với mái tóc ngắn đang ôm ngực và nở một nụ cười tươi trên khóe miệng.
- Tiểu đệ, giờ ngươi muốn biết chuyện gì không? Không phải ngươi ở trên mạng rất dũng cảm sao?
- Phương Tư tỷ, Trần Bì hiện tại quả thật là quá phách lối rồi, đến cả ta cũng coi thường rồi!
Trương Đại Lực lặng lẽ đi đến sau lưng của Phương Tư, nịnh nọt nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận