Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1734: Đại Lực, đứng ra đây!

- Hành động của các ngươi thật sự khiến ta rất thất vọng…
- Trần Bì…bình tĩnh chút…
Phương Vệ thấy Trần Thư kích động như vậy vội vàng khuyên can nói.
Chủ yếu là hắn ta lo lắng con hàng này mất khống chế, có thể ném đạn hạt nhân…
- Bình tĩnh? Ngươi bảo ta sao có thể bình tĩnh?!
Trần Thư quát lớn, nói:
- Việc gì cũng có tốt xấu, các ngươi không thể chỉ nhìn kỹ mặt xấu được?
- Hiệu trưởng, nếu ngươi cho rằng đó là bất công thì ta cũng không thể nói gì hơn.
Hắn hít sâu một hơi, làm bộ không còn thiết tha gì nữa, nói:
- Đại Lực, ra đây, đã làm sai thì phải có dũng khí gánh vác hậu quả! Ta không thể bao che cho ngươi được!
-???
Trong phút chốc, Đại Lực bên trong đám người đầu óc có chút mơ hồ…
Ta chỉ là xem diễn kịch mà thôi, sao giờ lại thành diễn viên rồi?
Gần như là cùng một lúc, mọi ánh mắt đều dồn về phía Đại Lực.
- ...
Phúc chốc Đại Lực cảm thấy áp lực bội lần, nói:
- Trần Bì, sao ngươi có thể…
- Tốt lắm, rất dũng cảm! Đừng nói nữa!
Trần Thư vội vàng xua tay, nói:
- Hắn là huynh đệ của ta nên ta cũng cần phải có trách nhiệm cùng bọn họ gánh vác hậu quả.
- Hiệu trưởng, nếu thật sự phải lấy tro cốt của hắn thì hãy để ta làm đi! Đây cũng như là trừng phạt tinh thần của ta!
-???
Khóe miệng Đại Lực giật giật, nhào tới chỗ Trần Thư bóp cổ hắn.
- Ngươi đừng chó như vậy nữa! Bán đứng đồng đội thành quên ấy nhỉ!
- Đại Lực, nếu ngươi tức giận thì đánh ta cho hả giận đi…
Trần Thư trợn mắt, làm bộ như khó thở.
- Đủ rồi!
Ninh Bất Phàm xoa xoa đầu, nhìn hai kẻ dở hơi trước mặt mà cảm thấy có hơi đau đầu.
Vừa nghe thấy lời này, hai người lúc này mới thôi.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Thư có chút kỳ lạ, người sáng suốt có thể nhìn là
việc lần này tội phạm Nam Giang mới là chủ mưu…
- Nếu Đại Lực làm vậy thì đừng trách ta không nể mặt lưu tình!
Ninh Bất Phàm ho khan một tiếng, nói:
- Đại Lực có công chống lại mãnh thú, đối với nhiệm vụ hộ tống đã có công lớn, chút nữa ta sẽ báo cáo lại từng việc với lão gia tử!
-???
Trần Thư giật mình, trong mắt có chút mơ hồ.
- Hiệu trưởng, không phải ngươi vừa mới nói sẽ hoá tro cốt sao?
- Đúng là như vậy.
Ninh Bất Phàm còn nói:
- Nhưng những lời ngươi vừa nói đã làm thay đổi suy nghĩ của ta, đúng là ta không thể chỉ nhìn đến một mặt xấu kia.
- Nhưng mà ưu khuyết điểm khác nhau không thể đánh đồng.
Ánh mắt hắn thâm thuý nhìn về phía Đại Lực, tiếp theo chuyển ngữ khí nói:
-Về phần sai thì Trần Bì gánh vác đi!
-??
Khóe miệng Trần Thư giật giật, ngươ đang đùa ta à?
- Không phải ngươi vừa nói muốn cùng Đại Lực gánh vác sao?
- Không phải, hắn gánh công lao, ta vác sai lầm?
Trần Thư trợn mắt, nói:
- Hiệu trưởng, ngươi là đang đùa ta đúng không?!
- Nếu chuyện đã đến nước này thì ta sẽ nói thật, thực ra ta mới là chủ mưu!
Ninh Bất Phàm nhướn mi hỏi:
- Thật sao?
- Đuong nhiên, tội phạm hạ thuốc xổ, ai dùng người nấy biết!
- ...
Ninh Bất Phàm lắc đầu, nói:
- Được rồi, cả hai người đều có công lao trở về đi, lát nữa nói sau!
Về phần ném cho cốt hắn ta cũng chỉ nói vậy mà thôi…
- Hiệu trưởng…
Đại Lực chỉ xuống đại tiện hải phía dưới, nói:
- Nếu như về sau thắng thật, nước biển không còn khôi phục lại thì chúng ta cũng nên cho các thế lực khác một câu trả lời chứ?
- Trả lời cái gì?
Ninh Bất Phàm thản nhiên nói:
- Cứu Thế hội làm chuyện này, chúng ta không liên quan.
- ...
Mọi người không nói gì, cái này là gắp lửa bỏ tay người nhỉ…
- Được rồi, đi về rồi nói sau, mấy việc đó chỉ là việc nhỏ hơn nữa những thế lực còn lại không chừng còn cảm ơn chúng ta đấy, khiến bọn hắn tiết kiệm được chút thời gian.
Ninh Bất Phàm khoát tay áo đồng thời nhìn Ngân Hồ gật đầu.
Ánh mắt Ngân Hồ đáp lại đi tới dẫn đầu đoàn người, hai mắt nó khép hờ không gian xung quanh bắt đầu có biến dạng, bởii vì không gian của bản thân nó quá to lớn.
Ninh Bất Phàm mở miệng nói:
- Các kỹ năng phụ trợ của vương cấp khế ước linh ở đây, đều đưa nó!
Cùng lúc mười mấy tên vương cấp đều gật đầu đưa cho Ngân Hồ đủ mọi loại buff. Nhưng mà bởi vì thực lực của họ so với Ninh Bất Phàm chênh lệch quá lớn nên tác dụng chỉ có chút ít.
Trần Thư cũng triệu hồi ra Tiểu tinh linh, lấy xì gà, thả ra một hai cái kỹ năng.
Không gian bốn phía của Ngân Hồ càng trở nên biến dạng, giống như nó đã hoà làm một với không gian này.
- Vẫn kém nhiều lắm…
Ninh Bất Phàm thở dài, trong tay xuất hiện một cái bình nhỏ, lấy từ bên trong một giọt cổ lão huyết dịch.
Đích thị là bảo vật của lão gia tử!
Dựa vào thực lực của Ngân Hồ thì có thể tự tuyền tống quay về Hoa quốc.
Nhưng nếu muốn xây dựng ra một Truyền Tống trận cực xa thêm với hơn mười vạn người thì nó không thể làm được. Nên chỉ có thể dùng trợ lực bên ngoài!
- Biểu hiện rất tốt…
Ninh Bất Phàm có chút đau lòng, đổ huyết dịch trong bình ra chớp mắt dung nhập đã gia nhập vào bên trong cơ thể của Ngân Hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận