Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 138: Ta đang chờ trợ giúp, ngươi đang chờ cái gì? (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Du khách trong khách sạn nhìn một màn này trên bầu trời, trong nháy mắt đã lộn xộn.
Dựa vào thị lực của bọn họ thì thật sự không cách nào nhìn được bóng dáng của Hắc Giáp Trùng trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn thấy một cục phân khổng lồ đang không ngừng bay tự do trên trời…
- Chuyện lạ thế gian! Có phân bay trên trời kìa!
Mọi người nhao nhao lấy điện thoại ra chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè của mình.
Rất nhanh Slime đã hạ cánh an toàn, hiệu quả kỹ năng kết thúc, không còn động lực nữa.
Nhưng đội hình của đám Hắc Giáp Trùng đã bị xáo trộn, bọn chúng chết và bị thương trầm trọng.
- Trần Bì! Lợi hại quá đó!
Phương Tư ở một bên kinh ngạc, nàng thật không ngờ Slime cấp F của Trần Thư lại có thể hung tàn như vậy.
Nói thật, những Khế Ước Linh cấp A có lẽ còn chưa chắc biểu hiện được như thế.
Trần Thư khoát tay áo, nói:
- Tất cả đều nằm trong dự liệu của ta cả rồi!
- Xì xì xì!
Lúc này, Hắc Giáp Trùng lãnh chúa đang tạm thời áp chế Xích Viêm Long thì nhìn đến con cháu đời sau của mình đã tử vong vô số.
Nó nổi giận!
- Xông lên cho ta!
Hắc Giáp Trùng lãnh chúa ra lệnh cho bầy trùng phóng về phía khách sạn một lần nữa.
Kỹ năng của Slime kỹ năng đã lâm vào trong trạng thái làm lạnh, nhất định phải chờ đến khi ba kỹ năng đều khôi phục thì mới có thể nhảy lên lần nữa.
- Còn lại phải xem mạng của đám người kia thôi.
Trần Thư đã bất lực, Slime chỉ có thể thông qua tổ hợp kỹ năng nên mới có thể gây tổn thương đến Hắc Giáp Trùng.
Phương Tư không tiếp tục để ý tới nữa mà hết sức chuyên chú đối phó với hung thú lãnh chúa trước mắt.
Muốn tiêu diệt bất kỳ sinh vật lãnh chúa nào đi nữa thì cũng đều phải đối mặt với một mối nguy cơ, đó chính là bộ tộc của bọn chúng!
Nhưng Hắc Giáp Trùng lãnh chúa trước mắt lại là ngoại lệ, thuộc cấp năm đó đã sớm bị nó vứt bỏ, bộ tộc hiện tại của nó đều là huyết mạch không thuần khiết, hoàn toàn là một đám ô hợp.
Mà chỉ dựa vào sức mạnh của mình, chưa chắc gì nó đã địch lại nổi Phương Tư.
Phương Tư đã lệnh cho Băng Sương Long gia nhập vào trong chiến trường, lập tức một ngụm băng sương phun trào tới.
Hắc Giáp Trùng lập tức cảm nhận tử vị của cả băng lẫn hỏa từ hai phía đánh tới.
- Lại phải chạy trốn!
Hắc Giáp Trùng lãnh chúa cảm thấy khó chịu trong lòng, nó vừa mới ra khỏi núi đã bị đánh ngược trở về rồi.
Nhưng hai con Khế Ước Linh kia lại không muốn buông tha cho nó!
Trên móng vuốt sắc bén của Xích Viêm Long bám vào ngọn lửa, không ngừng xé rách vỏ giáp của Hắc Giáp Trùng lãnh chúa.
Chỉ cần nó không có vầng sáng đen kia bảo vệ thì Xích Viêm Long đều có thể dễ dàng phá bỏ lớp phòng ngự của đối phương.
Rất nhanh Hắc Giáp Trùng đã lâm vào trạng thái trọng thương,
Tuy rằng song long cũng có thương thế, nhưng nếu tiếp tục thương tổn nữa thì nhất định Hắc Giáp Trùng sẽ là bên chết trước.
- Xì xì xì!
Hắc Giáp Trùng nổi giận, chỉ thấy hai cái cánh của nó mở ra, ánh sáng đen tràn lan, đôi con ngươi tràn ngập âm u, khí thế của nó lập tức trở nên đáng sợ vô cùng.
Phương Tư nhíu mày, khiến cho song long tạm hoãn công kích, nhìn bộ dáng lúc này của đối phương dường như là muốn liều mạng rồi.
- Mau ngăn nó lại!
Trần Thư ở phía xa lớn tiếng hô to.
Phương Tư khẽ giật mình, chỉ thấy hai cánh to lớn của Hắc Giáp Trùng vốn dĩ chuẩn bị chấn động, thế mà bây giờ đã quay đầu chạy trốn…
Nàng rất nhanh đã ý thức được bản thân đã bị lừa, con Hắc Giáp Trùng kia giả vờ thật sự quá giống, thậm chí nàng còn cho rằng nó muốn cùng kẻ địch đồng quy vu tận.
Phương Tư quay đầu nhìn Trần Thư một chút, sao ngươi lại có kinh nghiệm như vậy?
- Phương Tư tỷ, mau đuổi theo đi!
Trần Thư không giải thích quá nhiều.
Hắc Giáp Trùng thoạt nhìn chính là làm bộ làm tịch, đôi mắt trông dữ tợn, nhưng lâu lâu lại nhìn xung quanh, rõ ràng là đang nghĩ đến đường chạy trốn.
So với một cao thủ chạy trốn như Trần Thư thì quả là kém xa.
Phương Tư gật đầu một cái khiến Xích Viêm Long dẫn đầu đuổi theo, trong khi bản thân hắn và Băng Sương Long cũng mau chóng đuổi theo sau.
Chỉ cần là Ngự Thú Sư cấp Hắc Thiết, đều có một thói quen, đó là: Lúc nào cũng phải giữ Khế Ước Linh bên người, bằng không rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trần Thư leo lên một cái cây lớn, nhìn khách sạn ở đằng xa.
Vốn cho rằng Hắc Giáp Trùng đã tàn phá khách sạn, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng đen khổng lồ bay trên bầu trời rõ ràng là có một người đang đứng trên đó.
- Người của Trấn Linh Cục tới sao?
Trần Thư thở phào nhẹ nhõm, xem ra nhóm Hắc Giáp trùng đã bị giết một cách vô ích.
Lúc này Phương Tư không ngừng đuổi theo, tốc độ của Hắc Giáp Trùng lãnh chúa cực kỳ nhanh, may mà Xích Viêm Long để lại một chút dấu lửa, có thể tập trung vào ở xa.
Tối nay, nàng ta sẽ một tay giết chết một con hung thú lãnh chúa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này, vẻ mặt của Phương Tư đột nhiên sững sờ.
Chỉ thấy Viêm Xích Long phía trước dừng lại, trước mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, không ngừng nhìn xung quanh.
- Đánh dấu biến mất?
Phương Tư cau mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận