Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 651: Là một ngày tốt để hỏa táng (2)

- Ừm, phải may lên, đây là tiết của Liễu Phong lão sư đấy.
Vương Tuyệt rửa mặt xong, khi chuẩn bị gọi Trần Thư thì hắn ta giật mình.
- Mẹ nó chứ, Trần Bì đâu?
Trong phòng không có một ai cả. Rõ ràng, Trần Thư đã ra ngoài từ lâu rồi.
- Chẳng lẽ hôm nay hắn cũng quay quảng cáo đó chứ.
Trong lòng A Lương có dự cảm không lành. Con mẹ nó ngươi không thèm đi thi luôn hả? Đây là môn của Liễu Phong lão sư đấy, có người không sợ chết thật à.
A Lương nói.
- Mau gọi điện thoại cho hắn đi.
Vương Tuyệt gật đầu, gọi điện thoại. Kết quả là máy tắt nguồn rồi.
- Xong rồi.
Hai người họ quay ra nhìn nhau, họ đã bắt đầu cầu phúc cho Trần Thư rồi.
Lúc này, một tòa nhà văn phòng nào đó ở Kinh Đô.
- Tội phạm ca, lát nữa ngươi giới thiệu sản phẩm một chút để người hâm mộ mua thật tích cực là được.
Trần Thư gật đầu, hôm nay là lần đầu tiên hắn phát sóng trực tiếp để bản hàng, đương nhiên là có hơi kích động rồi.
Còn về việc hôm nay khoa Thực Chiến thi, hắn quên lâu rồi.
- Không thành vấn đề, kết thúc buổi phát sóng, ta muốn chia lợi nhuận đấy nhé.
Trần Thư xoa xoa tay, chỉ trong nửa tháng mà hắn đã kiếm được đến hai mươi triệu nhờ nhận quảng cáo rồi.
Trần Thư chỉnh lại quần áo một chút rồi chính thức mở phát sóng trực tiếp bán hàng.
Qua sự tuyên truyền trước đó, phòng phát sóng vừa mới mở đã có hàng vạn người ập vào rồi.
- Tội phạm ca, tội phạm ca.
- U u, cuối cùng cũng được thấy người thật rồi.
- Hai con Khế Ước Linh của ngươi là cấp D thật sao? Sao nó có thể đánh cấp S như chơi vậy, có phải là nó cắn thuốc rồi không?
Mọi người liên tục nhắn vào phần bình luận, các câu hỏi liên tục được đưa ra. Trần Thư cười cười, không trả lười câu hỏi trên màn hình mà nói luôn.
- Hôm nay chủ yếu là một giới thiệu với mọi người thuốc tăng lực của hãng Bảo Chân.
Trong tay hắn có cầm một bình thuốc, hắn nói.
- Dược Tề được phân làm hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm, đều là chuyên dùng cho những Ngự Thú Sư cấp cơ sở dùng.
- Dược Tề hôm nay giá rất ưu đãi, giảm 90%.
Trần Thư nói rất chậm rãi, giới thiệu một hồi về thông tin của Dược Tề.
Hắn quay đầu nhìn về phía màn hình của phòng phát sóng, cứ tưởng sẽ toàn là những câu kiểu như tôi muốn mua, cho tôi đặt hàng.
Thế nhưng hắn giật bắn mình, hắn thấy rất khó tin.
- Tội phạm ca, xin hỏi Dược Tề có trị được bệnh cúm không?
- Có loại quá hạn sử dụng không, nhà ta có chuột.
- Dược Tề hãng Bảo Chân có đảm bảo là hàng thật không, có bán hàng giả được không?
- Ngươi chết dùng có được không?
Ánh mắt Trần Thư tối lại, con mẹ nó toàn mấy câu khỉ gì thế này? Kịch bản không viết thế này, không phải là mọi người đều nên tranh nhau mua mới đúng sao?
Thời gian trôi đi nhưng lượng tiêu thụ ảm đạm, chỉ có hai bình thôi.
- Tội phạm ca bán thuốc, đương nhiên là ta phải ủng hộ vô điều kiện rồi.
Trần Thư không nhịn được đọc bình luận của phòng phát sóng, nói.
- Huynh đệ, ngươi ủng hộ đi chứ.
- Ta muốn ủng hộ nhưng nhà ta không có điều kiện.
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, chỉ thấy trong phòng phát sóng toàn là những dòng chữ rất ngay ngắn.
- Bọn ta ủng hộ vô điều kiện.
- Bọn ta ủng hộ vô điều kiện.
Trần Thư xoa xoa trán, nhìn số người nhiều vậy mà con mẹ nó đều là người không có điều kiện.
Bận rộn cả một buổi sáng, Trần Thư đã thành công đẩy số lượng tiêu thụ lên thành hai con số.
- Tội phạm ca, hôm nay phát sóng đến đây thôi. Việc hợp tác sau này ta bàn sau nhé.
Một nhân viên của công ty đến, đưa cho hắn một tờ một trăm tệ, nsoi.
- Làm phiền tội phạm ca rồi, đây là phần của ngươi.
Khóe miệng Trần Thư giật giật, nói.
- Chỉ có một trăm tệ thôi á?
- Đương nhiên là khoogn rồi.
Nhân viên đó cười, nói.
- Ngươi còn phải trả lại ta hai mươi bảy tệ nữa.
Trần Thư trợn tròn mắt lên, đùa hắn đấy à.
Nửa tiếng sau, Trần Thư về đến Hoa Hạ học phủ, vẻ mặt ủ rũ vô cùng. Hắn vẫn không chấp nhận được lần đầu mình phát sóng trực tiếp bán hàng mà lại thảm hại như vậy.
- Vẫn là làm tội phạm dễ, bán hàng không phải việc mình làm được.
Trần Thư lắc đầu, vừa bước vào cổng trường, một tấm mạng nhện đã ập đến, trói chặt hắn lại.
- Mẹ nó chứ.
Trần Thư giật mình, lòng hắn nặng trĩu xuống.
Liễu Phong trông rất bình tĩnh đi tới, thế nhưng trong ánh mắt hắn ta thì lại đầy vẻ phẫn nộ.
Liễu Phong cười nói.
- Biết hôm nay là ngày gì không?
Trần Thư ngó đầu ra nói.
- Là một… ngày tốt đẹp.
- Ha ha.
Liễu Phong cười khểnh một tiếng, vác Trần Thư lên đi ra phía ngọn núi sau trường.
- Đúng là một ngày tốt để hỏa táng.
Ngọn núi sau trường.
Trần Thư cứ nhúc nhích mãi, hắn muốn thoát ra khỏi tấm mạng nhện.
Cái hố lớn bên cạnh có lửa cháy bùng bùng, khói đen bốc lên nghi ngút, nhiệt độ xung quanh đều bị hun nóng lên.
Lúc này, sắc mặt của hắn mới dần trở nên sợ hãi, hắn mở miệng một cách đầy khó khăn.
- Liễu lão sư, ta là học sinh của thầy đấy, không cần thiết phải vậy đâu chứu.
- Ngươi là học sinh đầu tiên dám bỏ buổi thi môn Thực Chiến của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận