Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1821: Nếu như ta nói tất cả chỉ là hiểu nhầm…

Hắn liếm môi một cái, không chút do dự, quả quyết bảo Thỏ không gian đóng gói lại.
- Đóng gói! Đóng gói hết cho ta!
- Wuhu ~~ tội phạm Nam Giang ta cuối cùng cũng sắp phát đạt rồi!
Sau khi đào sâu sơn động ba thước Trần Thư tiêu sái ung dung rời đi, đi thẳng đến nơi cần đến.
Nhưng hắn rời đi không lâu, toàn bộ sơn động khẽ rung một phen, nhưng Trần Thư cũng không nhìn thấy một màn quỷ dị này…
Lại gần nửa ngày trôi qua.
Trần Thư đi tới sơn động cất giữ vật liệu thuộc tính thủy thứ ba.
Đang lúc hắn vô cùng phấn khởi, cả người thoáng chốc thần sắc đọng lại, đôi mắt đã có vẻ không thể tin.
Chỉ thấy trong tài liệu trước mặt, đang có một gốc bạch sắc Tuyết liên sừng sững đứng đó, mà thân rễ nó hiện ra màu đỏ tươi, trên đó có đủ loại năng lượng kinh khủng tràn lan.
- Mẹ nó! Truyền kỳ vật liệu?
Trần Thư trợn to mắt, trong lúc mơ hồ ý thức được có chút không thích hợp.
- Đây thật sự là thứ mà Dạ Vương có thể thu thập được?
Lông mày của hắn nhíu một cái, trong lòng có chút ngưng trọng.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, trước mắt bảo vật vẫn không thể bỏ qua, dù sao thì cũng không phù hợp với tính cách của hắn.
Cho không lại không muốn, đại nghịch bất đạo!
Ngay cả lãnh địa của Thú Hoàng hắn cũng càn quét qua, càng không cần nói tới kho bấu của một Vương cấp Ngự thú sư.
Thỏ không gian ném ra một không gian kỹ năng, cất toàn bộ vật liệu trước mắt vào trong túi.
Nhưng lúc này, cũng chỉ lưu lại gốc truyền kỳ vật liệu kia.
- Vù vù ~
Thỏ không gian thần sắc khẽ giật mình, chỉ cảm thấy trên đó có một cỗ lực kéo khó hiểu, khiến nó không thể thu hồi.
- Có vấn đề?
Trần Thư chớp chớp lông mày, nhìn hố to màu đen phía dưới.
Khiến người ta bất ngờ chính là, chỉ thấy đất đai màu đen phía dưới đột nhiên nứt ra, trong đó vươn một đầu huyết nhục màu đỏ, tựa như lưỡi lớn, quấn quanh truyền kỳ vật liệu.
- Còn có người dám cướp đồ vật của ta?
Trần Thư nhíu mày, trực tiếp ném cho Thỏ không gian một ánh mắt ra hiệu.
Hai con ngươi Thỏ không gian khẽ động, ném ra mấy đạo không gian ấn ký, hóa thành một đạo Không Gian Lợi Nhận sắc bén.
Mặc dù không chém đứt huyết nhục, nhưng đối phương cũng bị đau, theo bản năng rụt trở về.
Đồng thời, một tiếng thét quỷ dị vang lên, dường như đang cảnh cáo!
- Hả? Có hung thú?
Trần Thư nhìn hố to phía dưới, nhưng không sốt ruột rút lui.
Đối phương khí thế không mạnh, thậm chí là hơi yếu, cũng chỉ là hoàng kim, hắn đương nhiên không có lý do rời đi.
- Cướp đồ vật của ta, còn dám làm loạn với ta?
Trần Thư đương nhiên cũng không vừa mắt đối phương, ra chỉ thị cho Husky.
- Ngao ngao!
Trong chốc lát, thể nội Husky cuồng bạo nguyên tố phun trào, nháy mắt liên tiếp ném ra kỹ năng, mạnh mẽ oanh sát phía dưới.
Lưỡi lớn nháy mắt dâng trào ra máu tươi, vội vã co lại dưới mặt đất màu đen.
Husky cũng không nói đạo lý, lại ném ra đủ loại kỹ năng.
Rất nhanh, phía dưới truyền đến mùi máu tươi gay mũi, đồng thời cũng không còn động tĩnh, hình như đã ngủm.
- Đồ của tội phạm ca ngươi mà ngươi có thể động đến sao?
Khóe miệng Trần Thư nở nụ cười, đích thân rút ra truyền kỳ vật liệu, ngửi một chút, chỉ cảm thấy đến tâm thần thanh thản.
Mà lúc hắn đang quay người định rời đi, toàn bộ sơn động đất rung núi.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang khủng bố xuất hiện, giống như xuất hiện đại địa chấn, làm người ta khó mà đứng vững.
Sắc mặt Trần Thư khẽ biến, cũng tương đối quả quyết, thuấn di đi tới bên ngoài ngàn mét.
Giờ phút này, hắn đã rời khỏi núi tuyết, cưỡi Tiểu Hoàng đi tới giữa không trung.
Mà khiến bất ngờ chính là, chấn động không phải đại địa, mà là núi tuyết trước mắt!
Rầm rầm rầm ——
Vô số tuyết đọng cùng núi đá theo đỉnh núi trượt xuống, thanh thế to lớn vô cùng!
Mà cùng lúc đó, một luồng khí tức kinh khủng dần dần tỉnh lại, thậm chí khiến bầu trời gió tuyết đều dừng lại.
- ...
Trần Thư nuốt ngụm nước bọt, trong lúc mơ hồ ý thức được cái gì.
Chỉ thấy đỉnh núi chậm chậm lên cao, tựa như một viễn cổ sinh vật đứng thẳng lên.
Ầm ầm!
Đỉnh núi lắc lư, tuyết đọng bắn tung toé tứ phương, rơi trên mặt đất.
Tiếp theo, hai sơn động đối diện Trần Thư, trong đó thâm thúy tột cùng, làm người ta không thể nhìn rõ tình huống cụ thể.
Mà trong chốc lát, trong sơn động xuất hiện hào quang sáng chói, tựa như mặt trời chói chang màu xanh lam, thậm chí đang không ngừng chuyển động.
- Hả? Hả?
Vẻ mặt Trần Thư kinh ngạc, sau đó giật mình.
Trước mắt căn bản cũng không phải sơn động màu xanh lam, mà là một đôi mắt khủng bố đang gắt gao trừng Trần Thư, trong đó có vẻ tức giận.
Cuối cùng, động tĩnh khủng bố dần lắng xuống.
Núi tuyết biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một sinh vật nhân sinh dài ba ngàn mét!
Thân thể của nó vẫn là bị tuyết đọng bao trùm, nhưng lộ ra không ít lớp vảy màu xanh lam, trên đó có cực hạn băng tuyết chi lực!
Mà bụng của nó, vốn dĩ đứng sừng sững trong sơn động nhưng đa phần đã sụp đổ xuống rồi.
Nhưng cũng có một số sơn động màu đen nhỏ tồn tại ở đó, trong đó có lưỡi lớn màu đỏ duỗi ra, đều là giác hút của nó, trông quái dị mà lại khủng bố!
Mà giờ khắc này, một sinh vật không biết tên đang yên lặng nhìn Trần Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận