Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 505: Trường học là nhà, phải bảo vệ mọi người (2)

Người được gọi là lão Vương kia mặt trắng bệch ra, sao ngươi không tự đưa đi?
Người đáng sợ thế này, nhỡ đâu giữa đường nổi hứng lên đánh ta một trận thì phải làm sao?
Những tân sinh viên khác có lẽ chưa ý thức được sự mạnh mẽ của Trần Thư, thế nhưng hắn ta thì rất rõ, con Golden Slime kia chắc chắn là cấp Hắc Thiết.
- Ta thấy hơi đau đầu.
Lão Vương cúi người xuống ngay lập tức, trông rất đau khổ, khó chịu.
- Ngươi ôm bụng làm gì chứ?
- Ờm… ta đau đến mức hơi lý lẫn.
- Mau lên, đây là nhiệm vụ trường giao đấy.
- Không cần đâu, ta tự tìm được mà.
Trần Thư nói rồi kéo hành lý đi luôn.
Hoa Hạ học phủ hắn quen lắm rồi, đương nhiên là không cần ai dẫn đường cho cả rồi.
Thấy hắn đi đến, những người ở xung quanh lùi ra sau theo bản năng, họ chỉ sợ bị tên tội phạm này nhớ mặt.
Trần Thư đi đến cạnh Vu Dịch, nói rất dịu dàng.
- Không được lấy nó xuống trước, nếu không ta sẽ trùm thêm mười cái cho ngươi đấy.
Vu Dịch gật đầu, mồ hôi chảy liên tục.
Thời tiết giữa tháng chín, đội một cái túi trên đầu đã nóng muốn điên luôn rồi, đội mười cái thì có mà mất nửa cái mạng à.
Cứ vậy, những người đi qua đi lại thỉnh thoảng lại nhìn về phía VU Dịch, đặc biệt là hai chữ “phân Urea” bắt mắt kia, nó làm tỉ lệ mọi người quay đầu lại nhìn kéo cao lên hẳn.
Một tiếng sau, Trần Thư đã thuận lợi đến được tòa ký túc xá 16.
- Vừa nhập học đã bắt lựa chọn rồi, học xong đại học chắc thành vô địch mất.
Trần Thư thổi sáo, từ tốn đi đến trước cửa phòng 302.
Hắn quẹt thẻ học sinh, đi vào trong ký túc xá.
- Các anh em, ta đến rồi.
Khóe miệng hắn cong lên, chuẩn bị nghênh đón bạn cùng phòng ký túc với thái độ nhiệt tình nhất.
Mọi người đều biết, chỉ có bạn cùng phòng ký túc xá mới là người ở bên mình suốt bốn năm.
- …
Trong ký túc xá không có tiếng động gì, không có một ai xuất hiện cả.
- Không có người à? Bà nội.
Trần Thư lắc đầu, không ngờ mình lại là người đến đầu tiên.
Tuy rằng là ký túc xá sinh viên nhưng thực ra là một căn nhà có bốn phòng ngủ, một phòng khách rộng hai trăm mét vuông, các thiết bị, đồ nội thất trong nhà đều được trang bị rất đầy đủ.
- Đúng là xa xỉ thật.
Trần Thư lẩm bẩm, đây là kinh đô, nơi tấc đất tấc vàng đấy.
- Tốt nghiệp xong mình sẽ bán luôn căn ký túc xá này…
Hắn nghĩ rất vui vẻ, hắn chọn một căn phòng rồi bỏ hành lý vào chỗ.
Thấy không có chuyện gì khác nên hắn gọi con Husky ra.
- Chó ngốc, đến giờ ăn cơm rồi.
Trần Thư mở cặp sách ra, lấy đồ ăn đã được nấu sẵn ra.
Cùng lúc đó, không gian bên cạnh hắn được mở ra, một đôi mắt to tròn đáng yêu xuất hiện.
Slime há to miệng ra, nuốt luôn đồ ăn xuống.
- Vẫn là Tiểu Hoàng ngoan, ăn cơm cũng nhanh thế này.
Trần Thư vuốt vuốt Husky, mở miệng nói.
- Ta đi ăn cơm, ngươi ngoan ngoãn chút nhé, biết chưa?
- Áu áu, áu áu.
Husky tru lên vài tiếng, tỏ ý rằng mình hiểu rồi.
Trần Thư rời khỏi ký túc xá. Khi hắn đang đi trên đường thì tự dưng có một giọng nói vang lên.
- Anh tội phạm.
Trần Thư ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy một chàng trai cao cao gầy gầy đi đến.
- Vương Tuyệt?
Hắn nhướng mày, không ngờ lại trùng hợp như vậy.
- Tội phạm ca, ta nghe nói sự tích đánh Vu Dịch của ngươi rồi, một chữ thôi, ngầu!
Vương Tuyệt giơ ngón cái lên, nói.
- Tên tiểu tử đó cứ cậy mình có một con Khế Ước Linh mạnh. Ta muốn đấm hắn ta từ lâu rồi.
- Ngươi cũng đến từ thành phố Bắc Nguyên sao?
- Đúng vậy, nếu không có hắn ta thì trạng nguyên thành phố Bắc Nguyên sẽ là ta rồi. Tiếc là Khế Ước Linh của ta không giỏi chiến đấu lâu dài.
- Đúng rồi, Tội phạm ca, ta ở phòng 407 của tòa 16, ngươi ở phòng nào vậy?
- 302.
- Đáng tiếc quá.
Hai bên vừa đi vừa nói, họ đi về phía nhà ăn.
Vào buổi chiều, Trần Thư không có chuyện gì nữa nên đưa Vương Tuyệt đi dạo quanh Hoa Hạ học phủ.
Đúng lúc này, có hai người đang thảo luận về hắn.
- Lão Liễu à, khóa này có tận bốn thiên tài cấp SS, thế mà ngươi lại đánh giá cao tên nhóc này sao?
Phó hiệu trưởng Tần Thiên trông rất bình thản, nói.
- Tuy rằng hắn đã chèn ép Vu Dịch một chút nhưng chỉ là sự đè ép về đẳng cấp tạm thười thôi.
- Tần ca, những điều gì ngươi thấy được chỉ là bề mặt thôi.
Giáo sư Liễu Phong lên tiếng.
- Ta xác nhận rồi, Trần Thư mới học ngự thú một cách chính thức từ học kỳ hai lớp 11, chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi mà đã từ cấp 0 lên đến cấp Hắc Thiết, đây không phải điều thiên tài cấp SS nào cũng làm được đâu.
- Một năm sao?
Tần Thiên híp mắt lại, lão cũng khá bất ngờ.
Liễu Phong nói.
- Tuy rằng tên nhóc này hơi thích gây sự, nhưng chỉ cần dẫn dắt nó một chút, chắc chắn nó sẽ trở thành ác mộng của bọn hung thú.
- Thích gây chuyện à? Điều này thì cũng không sao cả, đường đường là Hoa Hạ học phủ, một học sinh thì gây ra được chuyện gì chứ?
Tần Thiên sờ cằm, nói.
- Tên tiểu tử này không phải là đang gây chuyện gì đó chứ?
Ngay lập tức, trên tay phải của lão có một sợi dây leo màu xanh lá kỳ lạ xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận