Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 715: Đó không phải là lý do thật sự đấy chứ?

- Hiện tại các nước đều chỉ chịu trách nhiệm trấn áp Dị Không Gian của họ, không có thời gian để ý đến chuyện của những nơi khác.
- Là có chút khác biệt…
Trần Thư sờ lên cằm. Hắn so sánh thế giới hiện tại với thế giới trong ký ức của hắn, bất luận là trình độ kỹ thuật hay mô hình thế giới đều có sự khác biệt.
Hai người họ đi về phía thành phố duyên hải phía Nam. Ba ngày sau, bọn họ cũng tới được phía Nam của Hoa Quốc.
- Cuối cùng cũng tới!
Trần Thư vươn vai và nói:
- Lão sư, để ta lái cho!
- Thôi, dẹp đi!
Liễu Phong mở miệng nói:
- Lần trước ta đã cho ngươi lái rồi, suýt chút nữa ngươi đã đạp chân ga làm xe ta bốc cháy luôn kia! !
Hai người rời khỏi đường cao tốc, đi vào thành phố Nam Hải ở phương Nam.
- Nghỉ một đêm rồi ngày mai đi tiếp!
Sáng sớm hôm sau, cả hai lại lên đường lái xe đi đến bờ biển phía Nam.
Lúc này, Liễu Phong đã nhân cơ hội xung quanh không có ai mà triệu hồi Khế Ước Linh của mình ra.
Một con Băng Điểu màu xanh lam thân dài bảy tám mét xuất hiện, toát ra hơi thở lạnh lẽo, thậm chí đại dương phía dưới cũng xuất hiện băng sương trắng tinh.
- Lão sư, Băng Điểu của người tuyệt thật!
Trần Thư mở miệng nói:
- Đẹp hơn cả Băng Loan của lão Thẩm nữa!
- Đừng dài dòng nữa, lên trên Băng Điểu đi!
Cả hai cưỡi lên Băng Điểu, hướng thẳng đến phía Nam với tốc độ cực nhanh. Bọn họ đã đến biên giới chỉ trong một ngày.
Ở biên giới có một lượng lớn binh sĩ đóng quân, trong nháy mắt liền khóa chặt hai người Liễu Phong lại.
- Lão Liễu, đang làm nhiệm vụ hả?
Một tên sĩ quan biên cảnh nhận ra Liễu Phong, cười rồi nói:
- May mà có các ngươi!
- Mọi người đều như nhau mà, các ngươi còn vất vả hơn cả ta nữa.
Liễu Phong mỉm cười, đồng thời lấy giấy chứng nhận của mình ra.
Nửa giờ sau, hai người Liễu Phong thành công rời khỏi biên giới Hoa Quốc, đi tới khu vực vùng biển quốc tế.
Trần Thư hỏi:
- Lão sư, không phải là có thủ vệ biên cảnh sao? Sao vẫn có những hung thú xâm lấn các thành phố ven biển vậy?
- Do kỹ năng hết đó!
Liễu Phong ngồi trên Băng Điểu, nói:
- Nếu có kỹ năng Ẩn Nấp mạnh mẽ thì sẽ có thể dễ dàng xâm nhập vào trong thôi.
- Thiên hạ không yên bình như vậy đâu!
Liễu Phong lắc đầu nói:
- Thực lực của chính mình mới là thứ bảo vệ bản thân tốt nhất!
Trần Thư nghi hoặc hỏi:
- Có nguy cơ gì sao?
- Dị Không Gian không chỉ xuất hiện trên đất liền mà còn ở ngoài biển nữa. Nhiều thế lực lớn có khả năng sẽ đến đây để khai hoang, nhưng nếu như kiếm đủ tài nguyên, họ tuyệt đối sẽ không phái binh đến đóng quân đâu.
Liễu Phong nói:
- Điều gì sẽ xảy ra nếu không có con người trấn áp Dị Không Gian?
Trần Thư trả lời ngay lập tức:
- Sẽ có những hung thú tán loạn bên trong vùng biển quốc tế!
Liễu Phong tán thưởng:
- Đúng vậy, tiểu tử ngươi phản ứng cũng nhanh thật đấy!
- Lão sư, ý của ta là, phía dưới thật sự có hung thú tán loạn kìa!
- ?
Liễu Phong sửng sốt, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy trong nước biển xuất hiện mấy cái đầu hầu tử màu đen.
- Phụt! Phụt! Phụt!
Đôi mắt của Hắc Hầu rất dữ tợn, trực tiếp phun mấy viên băng cầu có kích thước to cỡ trái bóng đập thẳng lên phía trên.
- Bùm!
Không gian bên cạnh Liễu Phong vỡ tan, một chiếc đầu Hỏa Tích duỗi ra, đồng thời cũng phun một ngụm lửa lớn.
- Chít! Chít! Chít!
Băng cầu đang bay tới vỡ tan ngay lập tức, ngay cả những con Thủy Hầu ở bên dưới cũng kêu rên, sau đó trở thành vô số xác chết trôi nổi trên biển.
- Vừa mới xuất cảnh là đã gặp phải hung thú rồi sao?
Liễu Phong xoa cằm mà nói:
- Ta xui xẻo như vậy sao?
Hắn ta đưa mắt sang Trần Thư và nói:
- Tiểu tử, không phải ngươi sinh ra để thu hút hung thú đó chứ?
- Sao có thể như vậy được!
Khóe miệng Trần Thư giật giật, dường như cứ nơi nào có hắn cũng không thể yên ổn nổi.
- Éc! Éc!
Đúng lúc này, một Đại Hầu Tử cao bốn mét gào thét một tiếng, trực tiếp nhảy ra khỏi mặt biển.
Hai chân của nó toát ra ánh sáng của kỹ năng, đạp trên mặt nước mà đi.
Trong chốc lát, Đại Hầu Tử đã mạnh mẽ nhảy vọt lên, muốn nhảy lên lưng của Băng Điểu.
- Bạch Ngân Cấp biến dị sao?
Liễu Phong nhướng mày nói:
- Thật đúng là không biết sống chết!
- Éc!
Băng Điểu la lên một tiếng rõ to, một luồng sương lạnh phun ra, đóng thành một tượng băng.
- Lão sư, để đấy cho ta!
Trần Thư triệu hồi Husky ra, chỉ thấy Husky nhảy nhót một thoáng rồi đồng thời sử dụng Phân Thân.
- Gâu!
Hai con Husky nhắm vào hung thú phía dưới và tung ra đủ loại kỹ năng khác nhau!
- Bùm! Bùm! Bùm!
Kỹ năng còn chưa sử dụng hết, hung thú Bạch Ngân Cấp phía dưới đã chết bất đắc kỳ tử.
Sau khi trải qua một lần tiến hóa huyết mạch, lực công kích của Nguyên Tố Thú đã tăng lên một cấp độ!
- Uy lực của kỹ năng này là gì?
Liễu Phong hơi sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc mà nói:
- Có chuyện gì với Husky của ngươi vậy?
- Thì là chuyện đó đó!
Trần Thư cười cười, cực kỳ vừa ý với uy lực từ kỹ năng của Husky, quả là không uổng công hắn hao phí rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận