Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 771: Một pha búng trán….. vô cùng vang dội (2)

Tuy rằng hai người ra tay không nặng, đối với Ngự Thú Sư Bạch Ngân Cấp mà nói thì nửa ngày là đã có thể tự lành rồi.
Nhưng điều quan trọng ở đây là những tâm hồn đã bị sỉ nhục!
- Ta có món đồ chơi này, cực kỳ dễ dùng!
Trần Thư vuốt ve cái tai vừa trắng vừa to của Thỏ Không Gian.
Tuy rằng trên thực tế sức chiến đấu của nó không cao, nhưng kỹ năng của nó lại có thể khiến người khác cảm thấy cực kỳ hài lòng.
- Phù phù ~
Thỏ Không Gian lắc lư cái đầu của nó, khuôn mặt vô cùng thoả mãn.
- Chính là hắn!
Đúng vào lúc này, từ đằng xa bỗng xuất hiện một nam sinh đeo ba lô lệch một bên vai.
Trần Thư gật đầu một cái, túi phân ure màu vàng nắm chắc trong lòng bàn tay.
Cùng lúc đó, hai mắt Thỏ Không Gian chợt lóe lên, một lần nữa tạo dựng nên Không Gian Thông Đạo.
Trần Thư quen lề quen lối mà chui vào, lặng yên không tiếng động đi tới sau lưng của người nọ.
- Ngươi, hãy chịu sự phán xét của Niệu Tố đi!
Khóe miệng của hắn nhếch lên, trực tiếp chụp túi tới.
Nhưng vào đúng lúc này, xung quanh bỗng xuất hiện những tiếng thét lớn.
- Các huynh đệ, đánh chúng cho ta!
Chỉ trong nháy mắt, trong mấy bụi cỏ bên cạnh bỗng xuất hiện tầm mười người, tất cả đều đang lao về phía hắn.
Phần lớn số người trong đó đều mang trên mình một cục u lớn, nhìn trông khôi hài vô cùng.
- Ôi mẹ ơi! Quái vật gì thế này?
Trần Thư giật mình một cái, ném túi phân ure lại rồi chui về theo lối Không Gian Thông Đạo…
- Phương Tư tỷ, mau chạy đi!
Hắn hô to một tiếng, trực tiếp co cẳng bỏ chạy.
Hai người lập tức chạy như điên, chỉ giận cha mẹ sao sinh ra đã thiếu của họ mất hai cái đùi.
- Má nó, đuổi theo cho ta, chuyện ngày hôm nay nhất định phải xử!
Mười người kia cũng liều mạng điên cuồng đuổi theo, bọn họ cũng sắp rời khỏi học phủ rồi.
Hôm nay mà không búng trả được, sau này sẽ không còn cơ hội nữa!
Nửa tiếng sau.
Một đám người hứng gió đêm mà chạy như điên, người không hiểu còn nhầm tưởng rằng đây là một buổi chạy đêm của một đám sinh viên miệt mài chăm chỉ…
- Bà mẹ nó chứ, vẫn còn đuổi?
Trần Thư kêu lên một tiếng, vừa mới liếc mắt lại để xem xét thì đã thấy sau lưng y có tận bảy tám người đầu to đang đuổi theo mãi không dứt.
- Hôm nay bọn ta nhất định phải búng văng cả não của các ngươi ra!
Vương Ca cầm đầu đám người quát lên một tiếng lớn, tay phải đều đã có chút ngứa ngáy…
- …
Khóe miệng Trần Thư khẽ giật giật, ngươi có cần phải ác tới như vậy không hả!
Tròng mắt của hắn vừa chuyển, kế sách đã có rồi, hắn kề sát lại gần tai Phương Tư, nói.
- Phương Tư tỷ, tý nữa tỷ nghe ta, chúng ta sẽ trực tiếp…
Phương Tư lập tức gật đầu, nóng lòng muốn thử xem sao.
- Là các ngươi đã ép ta đó!
Trần Thư cười khà khà một tiếng, trực tiếp lấy từ trong túi ra một cái túi phân ure.
Lúc này, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn lại ba trăm mét.
Hắn ra một mệnh lệnh cho Thỏ Không Gian đang nằm ở trên lưng hắn.
Trong phút chốc, một Không Gian Thông Đạo lại xuất hiện.
- Hai ngươi các ngươi xong rồi!
Trong mắt Vương Ca tràn ngập ý cười, trong đầu đã tưởng tượng xong viễn cảnh trả thù.
- Ái ôi, vãi chưởng!
Nhưng đúng lúc này, thân thể của hắn bỗng chao đảo, giống như bị vấp phải thứ gì đó.
Trong nháy mắt, vốn dĩ hắn đang ở trong tư thế ngã xuống thì đột nhiên cả người đã biến mất không thấy đâu nữa.
- Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Sắc mặt của những người còn lại chấn động, trong mắt tràn ngập nỗi khiếp sợ.
Không phải là chạy nhiều quá rồi chết bất đắc kỳ tử đấy chứ?
Mà lúc này, Vương Ca thì đang chìm trong Không Gian Thông Đạo.
Còn Trần Thư thì đã chuẩn bị túi phân ure đâu vào đấy rồi.
Động tác của hắn vô cùng thuần thục, trùm túi, thắt nút…
Cứ như kiểu là đang gói đầu heo vậy, chỉ một lát sau là đã phong ấn Vương Ca lại.
- Tới nào!
Phương Tư cũng bắt đầu tới phối hợp, trực tiếp giơ chân phải đá một cái.
Bốp!
Thân thể Vương Ca trực tiếp bay thẳng lên, vừa vặn mắc vào một cái cây ở cạnh đó…
- Ư ư ư ~~
Vương Ca không ngừng giãy dụa, bị mùi hương của Niệu Tố hun cho choáng cả đầu.
Hắn sẽ chẳng thể nào biết được, ngày mai hay túi phân ure, cái nào sẽ tới trước…
- Mẹ kiếp!
Những người còn lại đều đã nhìn thấy hành động của hai người bọn Trần Thư, không ngờ tới toàn bộ quá trình lại có thể ăn khớp tới như vậy.
- Còn dám đuổi theo ta, ta sẽ cho các ngươi treo hết lên cây luôn!
Trần Thư quay đầu, nhếch mép cười một cái, sau đó lại móc một đống túi phân ure ra rồi nói.
- Bây giờ thì các ngươi có thể chọn màu rồi đó!
Lời này vừa nói ra, những người còn lại đều đưa mắt nhìn nhau, ngỏ ý muốn rút lui.
- Hay là chúng ta dùng Khế Ước Linh để đánh đi?
Một tên nam sinh mở miệng nói, sáu người bọn hắn liên thủ lại, chắc chắn có thể đánh thắng được hai người.
- Ngươi bị ngu hả, ở đây cũng không phải là Ngự Thú Quán, chẳng may phá hủy học phủ thì ngươi đừng mong lấy được chứng nhận tốt nghiệp nữa!
Một khi phóng Khế Ước Linh ra, chỉ sợ một kích thôi cũng có thể đánh ra một cái hố lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận