Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1221: Lão nhân gia đam mê câu cá

- Tỷ, hay là chúng ta cất đao mổ heo trước đi đã được không…
Những lời nói của Phương Tư, cộng thêm tay phải cầm đao kia khiến cho Trần Thư cảm thấy như là nàng muốn bổ đao đến nơi rồi vậy…
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Phương Tư thu đao vào, đi đến chỗ Trần Thư.
- Ấy… Ta chắc chắn có biện pháp giữ mạng, bằng không thì làm sao có thể tồn tại nhiều năm như vậy chứ?
Trần Thư cười nhẹ, sau đó giải thích với Phương Tư.
- Phương Tư tỷ, đừng lo lắng cho hắn.
A Lương ở một bên nói:
- Người tốt thì không sống thọ, kẻ tai hại thì lưu lại ngàn năm, hắn không thể xảy ra chuyện gì được đâu!
- Đồng ý!
- Đồng ý!
Những người còn lại đều gật đầu, tuy rằng có hơi trực tiếp nhưng thật ra nghe cũng có lý.
Liễu Phong mở miệng nói:
- Hắn là muốn chết, nhưng người trong âm phủ sẽ không ai thèm thu nhận hắn đâu.
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, ta bị người khác khinh thường đến như thế ư…
- Được rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi!
Tần Thiên gật đầu rồi bước vào phòng của mình, rõ ràng là muốn đi báo cáo sự tình lần trước cho quan viên.
Cả nhóm ai nấy tự quay về phòng của mình…
...
Vào ban đêm, một tốp người đi đến bãi cỏ bên ngoài ngôi nhà rồi ngồi tụ thành một nhóm.
- Thịt của Khế Ước Linh Vương Cấp đúng là rất thơm!
Trần Thư hít hít cái mũi, chỉ cảm thấy một mùi thịt thơm phức xộc vào mũi khiến người ta phải nuốt nước miếng.
Những người khác cũng không nhịn được mà liếm môi.
Không ai trong số họ nghĩ rằng Trần Thư sẽ để Thỏ Không Gian ăn trộm Khế Ước Linh của người ta.
- Hôm nay dù sao cũng cảm ơn mọi người!
Trần Thư khẽ cười nói:
- Khế Ước Linh Vương Cấp cũng không phải thường thấy.
- Ngươi có thể dẹp đi được rồi đấy!
A Lương nói:
- Rõ ràng là hiệu trưởng Tần ra tay mà.
Bọn họ nhìn về phía Tần Thiên, trong mắt đều hiện lên một tia sùng bái.
Buổi sáng Tần Thiên thật sự là giết đến điên rồi, ai mà ngờ chỉ trong chốc lát lại giết được một Khế Ước Linh Vương Cấp như vậy.
Bây giờ e rằng những Ngự Thú Sư Vương Cấp khác đều bị ám ảnh bởi Tần Thiên luôn rồi.
- Đây gọi là ghi sổ!
Trần Thư tự tin nói:
- Trong tương lai, ta sẽ giết mấy trăm người con rồi trả lại cho hiệu trưởng.
- Mấy trăm? Ngươi thực sự nghĩ rằng đó là cải thảo à?
Những người còn lại bĩu môi, nhưng trong lòng vẫn không khỏi nghi ngờ.
Nếu thật sự để cho Trần Thư lớn mạnh lên, xem ra thật sự có thể làm được…
- Khế Ước Linh thì bỏ đi
Tần Thiên cười nói:
- Không bằng giết mấy trăm Thú Hoàng, như vậy mới có giá trị!
- Được, vậy thì Thú Hoàng!
Trần Thư vỗ ngực, trong mắt tràn đầy tự tin.
Mọi người vừa tán gẫu vừa thưởng thức món thịt Vương Cấp trước mặt, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nhưng đúng lúc này, một người mang vẻ mặt u ám đi tới.
- Hả? Dolly?
Vẻ mặt Tần Thiên thoáng chốc giật mình sau đó đứng dậy, đứng ở trước mặt đám người.
Lão bình tĩnh nói:
- Có chuyện gì sao?
- Trả lại Khế Ước Linh cho ta!
Vẻ mặt Dolly lạnh lùng, hắn ta nói:
- Ta đã điều tra camera giám sát rồi, là bị tuyển thủ của các ngươi trộm lấy!
Buổi chiều hắn ta bận báo cáo thông tin cho Liên Minh Chính Phủ, hắn ta không muốn liên quan gì đến Thánh Ngự Hội cả, không thôi lúc đó sẽ gặp rắc rối.
Phải đến tận ban đêm mới có thời gian để xem giám sát. Kết quả khiến hắn ta giận tím cả mặt mày, không ngờ rằng khi hắn ta đang mặc niệm cho Khế Ước Linh thì nó lại trực tiếp bị trộm mất!
Bây giờ hắn ta đã hiểu rõ tại sao vào lúc đó những người xung quanh lại trông kỳ lạ đến như vậy rồi.
- Trả không nổi rồi…
Tần Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Nhưng là ta có thể cho ngươi một ít nước canh cặn…
- ?
Dolly sững sờ nhìn một lúc, sau đó liền hiểu ra, hắn ta nhìn thẳng vào cái vạc trước mặt…
- Các ngươi hơi quá đáng rồi đấy!
Ngay lập tức, hắn ta triệu hồi bốn con Khế Ước Linh Vương Cấp của mình ra, vẻ tức giận lan đầy trong ánh mắt.
- Thế nào?
Tần Thiên nhướng mày, trên tay phải xuất hiện một nhánh cây xanh, cây cỏ xung quanh như trở nên sống động hơn, toát ra khí thế băng giá.
Địa điểm chiến đấu trước đó ở gần Tỷ Thí Đài, tất nhiên sẽ không có thực vật.
Nhưng bây giờ đã khác, đấy đã trở thành sân nhà của Tần Thiên.
Biểu hiện của Dolly thay đổi, hắn ta nghĩ đến lần bị cành cây đâm xuyên qua người, trong lòng đột nhiên có một tia sợ hãi.
Sắc mặt trở nên tái nhợt, hắn ta nói:
- Ta… chỉ là tới hỏi một chút thôi.
- ...
Mọi người không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái, xem ra đối phương thật sự bị Tần Thiên giết đến sợ luôn rồi.
- Liên Minh Tự Do bọn ta nhớ kỹ rồi đó!
Dolly nhìn sâu vào đám đông, sau đó quay người rời đi.
Lúc này, mũi của hắn ta khẽ nhúc nhích, quả nhiên ngửi được mùi thơm của thịt, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
- ...
Đối với hắn ta mà nói, đó cũng chỉ là một vật cưng để chiến đấu mà thôi, chết thì cũng đã chết rồi, không cần phải gây xung đột với người Hoa Quốc làm gì.
Một nhóm người phớt lờ Dolly, tự mình lo ăn phần mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận