Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1799: Con đường của tội phạm thời loạn thế

- Hình như chúng ta đã tìm nhầm mục tiêu rồi thì phải?
- Không nhầm đâu.
Trần Thư quay đầu nhìn lại, giơ gốc cây dược liệu trong tay, ý nghĩa đã rõ ràng.
- ...
Đại Lực gãi gãi đầu, nói:
- Nhưng chúng ta không phải đến để điều tra vụ cướp hay sao?
- Đại Lực, không cần phải cứng nhắc như vậy đâu.
Trần Thư cười, nói:
- Chúng ta vì sao phải làm nhiệm vụ?
- Tài nguyên?
- Ta vừa mới chiếm được cái gì?
- ...
Đại Lực ngẩn ra, suy luận hình như không có gì sai…
- Một cái căn cứ vậy mà có nhiều tiền như vậy…
Trần Thư ném cây dược liệu trong tay cho Thỏ Không Gian, miệng lẩm bẩm nói:
- Ta đã tìm thấy con đường làm giàu mới.
- ...
Vẻ mặt Đại Lực trì trệ, trong lòng có một dự cảm không lành.
- Chắc ngươi không phải là muốn…
Trần Thư không trả lời, hai mắt sáng rực, trong lòng không ngừng suy tính.
Sau một lúc lâu, hắn đứng dậy đi tới trên đầu Tiểu Hoàng, nói:
- Chúng ta rời đi trước đã, nếu không có thể hung thú sẽ đến đây.
Nói xong, con ngươi của ba con Husky hiện ra ánh lửa, phút chốc hộc ra ba khối cầu cực lớn [Thiên Hoả Vẫn Thạch].
Rầm rầm rầm!
Nhiệt độ nóng rực toả ra bốn phía, làm cho phòng băng bên dưới tan ra thậm chí băng cứng phía trên đang có chiều hướng lung lay sắp sụp đổ.
Lập tức căn cứ đã trở thành phế tích.
Thỏ Không Gian phóng ra mấy đạo không gian ấn ký, hai người cùng với bốn con khế ước linh thuấn di một cái lên trên mặt đất.
Rầm!
Chỉ nghe thấy dưới đất truyền đến từng tiếng rầm sụp đổ, căn cứ Thánh Ngự hội đã hoàn toàn bị phá bỏ.
- Vậy mà lại không có hung thú?
Hắn nhìn băng nguyên bốn phía không một bóng người nhưng thật ra cũng không quá bất ngờ. Rõ ràng thấy được Dị không gian chủ lực đã bị Sa Hoàng điều động đi rồi.
Không bao lâu, hai người rời khỏi Dị không gian về dưới biển sâu của Lam Tinh.
Đại Lực mở miệng hỏi, nói:
- Hiện tại chúng ta ăn nói sao đây? Còn điều tra không?
- Đi về lĩnh thưởng trước rồi nói sau.
- ...
Đại Lực ngẩn ra, không ngờ lại trực tiếp như vậy.
- Lão gia tử có thể cho ngươi?
- Không nhầm thì ta đã điều tra gần một tháng.
Trần Thư nhún vai, nói:
- Hơn nữa chúng ta đã tìm được một căn cứ vậy nên ở lân cận sẽ không có căn cứ nào khác nữa.
- Hàng hoá kia của chính phủ, xác suất lớn là đã được chở đi, chẳng lẽ ta phải tìm tổng bộ Thánh Ngự hội à?
- Nhiệm vụ đã có kết quả, ta không quay về lĩnh thưởng thì làm gì?
- ...
Đại Lực không kìm lòng được gật gật đầu, lời nói của Trần Thư cũng không có gì sai.
- Đại Lực, hôm nay có thu hoạch, bữa trưa sẽ có nhiều thịt hơn!
Trần Thư cười hắc hắc, tâm tình có vẻ không tệ.
Không chỉ chiếm được 3 tỷ tài nguyên hơn nữa lại còn có mục tiêu mới.
Hắn nhíu mày hỏi:
- Đại Lực, có muốn cùng ta ra nước ngoài một chuyến không?
- Hả?
Đại Lực kinh ngạc, nói:
- Làm cái gì?
- Kiếm tài nguyên chứ gì!
Trần Thư liếm môi, nói:
- Hiện tại thế đạo đã loạn, muốn tích tài nguyên thì thủ đoạn phải ngang tàng chút!
Đại Lực lắc đầu nói:
- Vấn đề là căn cứ của Thánh Ngự hội cũng không dễ tìm mà?
Hôm nay bọn hắn có vận khí tốt, tìm được một căn cứ nhưng hải vực có rất nhiều Dị không gian muốn tìm được một căn cứ chắc chắn là khó như lên trời.
- Không phải, vận mệnh của chúng ta có thể mở ra một chút hay sao?
Trần Thư lấy ra bản đồ thế giới, nói:
- Thánh Ngự hội chỉ là một trong các mục tiêu của chúng ta mà thôi!
- Hả? Có ý gì?
- Hiện tại Lam Tinh đã lần nữa lật bài, các loại ngự thú tài nguyên chỉ e đều có
ở khắp mọi nơi.
Trần Thư sờ cằm, nói:
- Hung thú cướp, Thánh Ngự hội sẽ cướp, Cứu Thế giáo hội không chừng cũng cướp vậy vì tại sao ta không thể cướp?
- ...
Vẻ mặt Đại Lực ngưng lại, nói tiếp:
- Vấn đề là, bọn họ là phản diện mà…
Nghe xong những lời này, Trần Thư rơi vào trầm tư, dường như cảm động trước lời nói của Đại Lực.
Một lúc lâu sau, mặt mũi hắn tràn đầy sốt sắng hỏi:
- Cái này thì tính là vấn đề sao?
-?
Đại Lực sững sờ một lúc rồi nói:
- Bây giờ tình thế quốc tế hỗn loạn, nhưng chúng ta cũng đến bảo đảm tốt hình tượng đấy…
- Người có thực lực mới là đại gia!
Trần Thư nhếch miệng nói:
- Bây giờ chỉ cần ta thăng cấp đến truyền kỳ, vậy thì ta chính là hình tượng anh hùng!
- ...
Đại Lực im lặng một lúc, không tìm ra điều gì để bác bỏ.
Trần Thư vỗ vỗ bờ vai của hắn ta nói:
- Yên tâm đi, ta có chừng mực mà.
- Ngươi?
Đại Lực lắc đầu nói:
- Có chừng mực cái rắm ấy.
- Không phải, thực sự có…
Trần Thư nhún vai nói:
- Ta chủ yếu là nhắm vào hung thú với hai tổ chức tội phạm.
- Thật không?
Trong ánh mắt Đại Lực có đôi chút nghi ngờ, nói:
- Tốt nhất là chúng ta không nên cướp của nhân loại có thế lực quốc gia.
-?
Trần Thư hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt đầy kỳ quái nói:
- Ngươi cho rằng ta điên rồi sao?
- Ta tưởng rằng ngươi muốn ra tay với bọn họ…
- Ta mà dám làm như vậy, lão gia tử chắc sẽ cầm dao đuổi theo ta mười tám con phố!
Bạn cần đăng nhập để bình luận