Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 641: Người cười một tiếng, vậy có nghĩa là ai đó đang khóc

Trần Thư đang đứng cách đám đông ba mét, nhưng không có một ai phát hiện ra.
Lúc này, ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Dương, khóe miệng hiện lên một nụ cười ác ý.
Đầu tiên hắn kéo dài khoảng cách hàng chục mét, thực hiện tư thế xuất phát ở trên không.
Hắn muốn sử dụng hiệu ứng tốc độ cực hạn để gia tăng sức mạnh!
Ngay khi Bạch Dương đang kêu gào, một cơn gió mạnh quen thuộc khác lại ập đến!
- Cái mẹ nó ta…
Bùm!
Một tiếng động lớn xuất hiện, Bạch Dương chỉ cảm thấy toàn thân nứt ra.
Thân thể hắn ta ‘bùm’ một tiếng, trực tiếp bay ra ngoài, chìm vào bên trong chiếc thùng rác màu xanh lá cây bên cạnh.
Lạch cạch!
Thùng rác đổ nhào quay cuồng khoảng chục lần rồi mới dừng hẳn.
Thân thể Bạch Dương đau nhức dữ dội, ngửi thấy mùi hôi thối xung quanh nhưng không nhúc nhích, nhưng cũng không dám đi ra.
Quần chúng vây xem tấp nập lấy điện thoại ra, ghi lại những khoảnh khắc đẹp trong đời!
- Hi vọng thùng rác sẽ không sao!
Trong lòng Trần Thư thầm cầu nguyện, ước chừng thời gian của Dược Tề rồi quay người bay đi.
- Thu nhận phần thưởng, kỹ năng 【 Tử Vong Hỏa Trụ 】 tăng thêm một.
Trần Thư huýt sáo, cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
...
- Hình như rời đi rồi!
Lăng Trần phát giác không có nguy hiểm xung quanh mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Một Hoàng Kim Cấp Ngự Thú Sư đã ra tay, ngay cả hắn ta cũng không dám ngăn cản.
Đám người Yến Hạo Nhiên lôi Bạch Dương ra khỏi thùng rác, giống như một con chó chết…
Chỉ nhìn thấy hắn ta đang chật vật che mặt lại, những ánh đèn flash xung quanh giống như những con dao sắc bén.
Hắn ta đã có một chút không muốn sống…
- Bạch Dương, ngươi không sao chứ?
Lăng Trần mở miệng hỏi, không nhịn được mà lùi lại một bước, trên người đối phương thật sự rất hôi!
Cái mẹ nó thủ đoạn này cũng quá tàn nhẫn rồi, đơn giản là giết người tru tâm!
Bạch Dương che mặt, ‘ngại ngùng’ chạy thẳng vào nhà hàng.
Đám người Lăng Trần cũng bước vào nhà hàng, muốn hỏi tình hình cụ thể một chút.
- Lăng lão đại, ta đi trước đây!
Tô Hàn mở miệng nói, xoay người rời đi.
Hắn hiểu rằng chuyện này có liên quan đến Trần Thư, nhưng lại không muốn vạch trần đối phương.
Sáu người bọn họ đến một gian phòng riêng mới.
- Nhất đinh là Trần Thư làm! Chắc chắn là như vậy!
Bạch Dương mở miệng nói, giọng điệu vô cùng kiên quyết, trong mắt hiện lên vẻ hận ý.
Năm người bọn họ đều có cái nhìn kỳ lạ, duy trì im lặng.
Có phải thứ này đã mất trí rồi không?
- Các ngươi tin ta đi!
Bạch Dương mở miệng giải thích:
- Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, hơn nữa ta phát giác được hơi thở của tội phạm!
- ...
Đám người Lăng Trần đều mỉm cười đồng ý, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn rất kỳ quái.
Con người vừa có thể tàng hình vừa có thể bay được sao? Kỹ năng của Khế Ước Linh không thể hoạt động trên con người, ngươi thực sự nghĩ rằng mọi người đều là tên ngốc?
Bọn họ đều nhận định rằng đó là một bóng người Hoàng Kim Cấp Khế Ước Linh giở trò quỷ quái này.
- Không phải, ta thật sự bị Trần Thư đá, kích thước và lực đạo của chân ta đều rất quen thuộc!
Bạch Dương cực lực giải thích, cố gắng muốn mọi người tin tưởng.
- Hạo Nhiên, chúng ta đi đến khoa thần kinh trước đi…
Lăng Trần vỗ vai Bạch Dương, an ủi:
- Tiền chữa trị không cần lo lắng, bất kể là bao nhiêu thì câu lạc bộ sẽ góp vốn ra!
- ...
Khóe miệng Bạch Dương giật giật, mẹ nó những gì ta nói đều là sự thật!
- Không phải, lão đại, ta không có bệnh, tôi không có bệnh thật!
- Ừm, bọn ta đều hiểu!
Tất cả mọi người gật đầu, Bạch Dương đã như vậy rồi, đương nhiên sẽ lựa chọn thuận theo hắn ta!
Trước sự khăng khăng của Bạch Dương, một đám người muốn vào xem camera giám sát của nhà hàng, kết quả nó đã bị phá hủy từ lâu.
Cuối cùng, chuyền này chỉ có thể kết thúc qua loa…
...
- Hôm nay là một ngày lành tháng tốt, thầm nghĩ chuyện gì cũng có thể làm?
Trần Thư ngâm nga một bài hát, trở lại Hoa Hạ học phủ, thời gian này thực sự đầy tươi đẹp.
- Trần Thư!
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên khiến Trần Thư dừng lại.
- Hả? Liễu lão sư?
Trần Thư hơi giật mình, không ngờ lại đụng phải Liễu Phong.
- Có phải lại đánh người không?
Nhìn thấy nụ cười của Trần Thư, Liễu Phong ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Có thể để tội phạm Nam Giang cao hứng như vậy, hoặc là nhặt được tiền, hoặc là làm chuyện gì đó!
- Sao lại thế được!
Trong lòng Trần Thư giật mình, không ngờ rằng chỉ một lần đã đoán ra ngay.
- Ta đơn thuần chỉ muốn cười…
Liễu Phong kiên quyết nói:
- Nếu ngươi cười một tiếng, vậy có nghĩa là có ai đó đang khóc!
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, ngài thật đúng là… Dự đoán như một vị thần!
- Chỉ cần không phạm pháp, ta lười quản ngươi!
Liễu Phong vỗ vỗ bả vai Trần Thư, nói:
- Cuộc thi tranh bá ngươi đã vào top 3 rồi, tranh khẩu khí!
Hiển nhiên, hắn đã biết được tình hình chiến đấu ngay từ đầu.
- Ta cảm thấy đã ổn định rồi!
Trần Thư nhún nhún vai, mở miệng nói:
- Đúng rồi, Liễu lão sư, gần trường chúng ta có trường dạy lái xe không?
- Ngươi không có bằng lái xe?
Bạn cần đăng nhập để bình luận