Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 914: Thử chút đồ ngọt sau khi ăn thì sao?

Nhưng suy xét đến thực lực của Trần Thư, tỷ lệ sống sợ là không lớn lắm…
Trần Thư cười cười, nói:
- Ngày hôm nay mời các ngươi ăn đại tiệc nhé!
Vừa nói ra, vẻ mặt cả ba người đều chấn động, lập tức trở nên hưng phấn.
Tuy rằng không được chia tiền, nhưng có thể nếm thử một chút thịt của Quân Vương cũng không thiệt!
- Đại Lực, Quân Vương Huyết Nhục đến rồi đây, nhanh tới đây đi!
Trần Thư không chỉ gọi Trương Đại Lực, mà còn mời cả đám người Hứa Tiểu Vũ, Hạ Băng đến.
Nếu như không mời, ai biết hắn đã giết chết một con Quân Vương chứ?
Đêm khuya
Liễu Phong làm việc trên sân thượng của tiểu lâu.
Mọi người vây quanh một đống lửa lớn, thịt quay bên trên tỏa ra mùi hương thơm ngào ngạt.
Nhóm người Trương Đại Lực đều mang vẻ mặt phấn khởi, không ngờ khi còn sống có thể được ăn Quân Vương Huyết Nhục.
- Trần Thư, tiểu tử ngươi cũng thật hào phóng!
Liễu Phong vừa cười vừa nói, Quân Vương Huyết Nhục vốn là vật cực kỳ quý hiếm.
Nếu như nộp lên cho phòng nghiên cứu khoa học của trường, chắc chắn có thể đổi được một lượng tín chỉ lớn đó.
- Tín chỉ còn có thể kiếm lại, nhưng lần sau cũng không biết đến bao giờ mới được ăn hung thú ở đẳng cấp này nữa!
Trần Thư liếm môi một cái, nói:
- Còn sống trên đời chỉ vì hai chữ ăn uống thôi!
- Cái tên tiểu tử này!
Liễu Phong lắc đầu, tuy rằng cảm thấy hơi lãng phí, nhưng hắn ta cũng không ngăn cản.
Đây là do một mình Trần Thư chém giết, tất nhiên hắn có quyền phân phối tuyệt đối.
Liễu Phong thấy mọi người chuẩn bị ăn thì lên tiếng nhắc nhở:
- Các ngươi cũng chỉ là cấp Hắc Thiết, ăn để có thể cường hóa thân mình! Nhưng nếu như ăn nhiều, đêm nay đoán chắc sẽ nôn hết sạch đó!
...
Mọi người gật đầu, ăn từng miếng từng miếng nhỏ một.
Trần Thư cũng không khách sáo, lấy xuống miếng thịt chân lớn nhất, thoải mái mà ngoạm ăn.
Thịt Quân Vương rất ngon, chứa năng lượng cực cao, quan trọng nhất là có một loại mùi hương đặc biệt, khiến người khác trầm mê vào trong đó.
- Lão sư, ngươi nói ta có thể bán được bao nhiêu tiền?
Trần Thư nhai thịt trong miệng, mồm miệng không rõ mà nói.
Đồng thời chỉ vào cái lọ ở một bên, trong đó đựng một trái tim màu xanh!
Đó chính là vật liệu chủ chốt của Quân Vương!
- Cái này cũng không nói chắc được, chủ yếu là xem có thể tiếp thu kỹ năng gì!
Liễu Phong mở miệng nói:
- Giá thị trường thường là từ hai mươi đến năm mươi tỷ!
- Giá tốt như vậy sao? Thế còn cái này?
Trần Thư lại lấy Quân Vương Chân Châu ra, chuẩn bị đánh giá xem một viên trị giá bao nhiêu.
Lão Tạ cũng bu lại, chuyện liên quan đến việc mình có thể được chia bao nhiêu tiền, đương nhiên phải tìm hiểu một chút.
- Quân Vương Chân Châu, giá thị trường đại khái là mười đến hai mươi tỷ!
Liễu Phong không xác định nói:
- Nhiều nhân tố ảnh hưởng lắm, chất lượng của Chân Châu, với cả liệu có tìm được người mua có tiền hay không nữa.
- Vậy cộng lại cũng không đến trăm tỷ mà!
Trần Thư nhíu mày, hình như là đánh giá hơi cao.
Liễu Phong mở miệng nói:
- Không phải ngươi có Bạch Ngân Chân Bảo sao? Cái đó mới có giá trị nhất!
- Chân Bảo?
Trần Thư mở to hai mắt, hình như đã ý thức được điều gì.
Hắn vội vã chạy về phía thi thể Cự Hổ ở một bên mà không ngừng tìm kiếm.
- Bà mẹ nó, không có Chân Bảo?
Trần Thư giật giật khóe miệng, không ngờ sự việc lại không theo lẽ thường như thế.
Hắn thế mà lại trực tiếp bỏ quên luôn Chân Bảo…
Liễu Phong sờ sờ cằm, hắn ta nói:
- Xem ra là mới trở thành Quân Vương thôi.
- Tân Quân Vương thì không có sao?
- Hỏi thừa, Chân Bảo là chí bảo bên thân của Quân Vương, cần thời gian lâu dài để từ từ ngưng kết thành.
Dường như Liễu Phong nghĩ tới điều gì đó, hận sắt không thành thép mà nói:
- Tiểu tử ngươi vậy mà lại dám để Khế Ước Linh Truyền Kỳ đi làm thịt Tân Quân Vương?
...
Trần Thư giật giật khóe miệng, trong lòng cũng không khỏi đau xót, nỗi đau càng đau hơn nữa chính là đã vui mừng vớ vẩn một trận…
Hắn thở dài thật sâu, quay đầu nhìn về Tạ Tố Nam bên cạnh mà nói:
- Lão Tạ, vốn dĩ muốn đưa toàn bộ Chân Bảo cho ngươi, bây giờ xem ra…
Hắn vỗ vỗ bả vai của đối phương, nói:
- Ngày hôm nay ăn xong thì chúng ta giải tán đi…
- ?
Tạ Tố Nam trừng lớn hai mắt, ngươi nói huyên thuyên cái gì đấy hả?
Một giây kế tiếp, hắn bóp lấy cổ của Trần Thư, lắc tới lắc lui, đồng thời la lớn:
- Cái con sói hoang này, đưa tiền đây!
- Khụ… Khụ… Ta đưa…
Trần Thư ho khan một trận, sau đó vội vàng nói, an ủi tâm tình của lão Tạ:
- Chỉ là chỉ đùa một chút thôi mà…
Hắn xoa xoa cái cổ, mở miệng nói:
- Chờ ta tính ra tổng giá trị rồi chia 7:3 được chưa!
- Vậy còn tạm được…
Tạ Tố Nam lầm bầm một câu, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Những người còn lại đều mang vẻ mặt tươi cười, hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ chút nào, Trần Thư vẫn là Trần Thư…
Mọi người ngồi vây ở một bên, nói chuyện trời đất, mặc dù đã lâu không gặp, nhưng lại không hề xa lạ.
Người có thể chơi cùng với Trần Thư, ít nhiều gì cũng đều có gien của phần tử khủng bố trong đó cả…
- Liễu lão sư, sao ngươi không ăn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận