Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1777: Nếu muốn mở tiệc thì ta sẽ làm đầu bếp

Một nhóm người đặt chân đến cứ điểm trấn Linh Quân của Thanh Nguyên Sâm Lâm. Trần Thư nắm chặt nắm tay, ánh mắt lộ rõ ý cười đầy tham lam, trong lòng có sự kích động khó mà kiềm chế.
- Không có gì, bọn ta sẽ chuyển lời cho.
Vương Thắng xua tay nói:
- Lần này vẫn phải cảm ơn Tinh Thần Di Tích của ngươi.
- Đều là huynh đệ cả, chuyện nhỏ như này không cần nhắc nữa.
Đoàn người kề vai sát cánh, rời khỏi cứ điểm cùng với ý cười thô tục.
Xung quanh trấn Linh Quân hướng theo phía đoàn người rời khỏi, nói:
- Sao ta cứ có cảm giác bọn họ giống như vừa thoả thuận xong một giao dịch bẩn thỉu nào thế nhỉ?
- Giao dịch hay không thì không biết nhưng chắc chắn khá là bẩn thỉu đấy.

Ở. Lam Tinh.
- Vương huynh, Cơ huynh, Lưu huynh, chuyện này đành nhờ vào mọi người rồi!
Trần Thư cười nhẹ, chuẩn bị từ biệt ba người họ.
Trừ Vương Thắng và Cơ Phong, lai lịch của người còn lại cũng không hề nhỏ. Gia đình là tập đoàn quốc tế, chuyên làm về dữ liệu của Ngự Thú.
Ba người nói:
- Trần huynh, một khi có tin tức thì người nhà chúng tôi sẽ liên lạc ngay.
Nói xong ba người lập tức quay người rời khỏi nơi này, không hề dừng bước.
Tạ Tố Nam ở một bên nói:
- Trần Thư, ngươi thật sự muốn làm việc này sao? Ta cảm giác có chút không thoả đáng.
- Có gì không ổn cơ?
Trần Thư hơi bĩu môi.
- Chẳng phải kiếm tiền sao, không có gì mất mặt cả.
- Ý của ta là…
Tạ Tố Nam xoa xoa tay:
- Có thể cho ta làm với không?

Trần Thư liếc hắn, đây là lí do ngươi cảm thấy không thoả đáng sao?
Hắn nói:
- Lão Tạ à, không phải đại ca không muốn dẫn ngươi theo, ngươi cái gì cũng không biết, hợp tác cái gì đây?
- Ai nói ta không biết gì…
Tạ Tố Nam ngây ra, suy nghĩ nửa ngày rồi nói:
- Ngươi điều chế thuốc, nguyên vật liệu không phải cần tới thịt lợn sao? Ta có thể giúp ngươi giết lợn!
Khoé miệng hắn giật giật.
- Mẹ nó chứ ta điều chế thuốc nghịch thiên, không phải thực phẩm thịt!
- Ta…
Tạ Tố Nam định nói gì đó, vừa tranh thủ một chút liền bị Phương Tư cắt ngang.
- Được rồi.
Phương Tư rất chân thành hỏi:
- Trần Bì, thuốc của huynh thật sự không có tác dụng phụ gì sao?
Đầu lông mày của nàng khẽ nhíu lại, cái người này sẽ chủ động điều chế dược liệu tốt cho người khác sao?
Loại thuốc nghịch thiên này tất nhiên sẽ dành cho nhóm người mạnh nhất trong nước. Nếu thuốc này ảnh hưởng đến lực chiến của bọn họ, hậu quả có thể rất nghiêm trọng.
- Thật sự không có.
Trần Thư lắc đầu nói:
- Ta điều chế thuốc chỉ đơn thuần là vì thiếu tiền mà thôi.
- Thế thì tốt.
Phương Tư gật đầu nói tiếp:
- Ta cảm thấy tốt nhất là không nên tiêu thụ ở nước ngoài.
- Không được. Trong nước thì không đủ.
Trần Thư lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt.
Bạo Tẩu Dược Tề không giống Bạo Tạc Dược Tề. Cần có dược liệu Vương Cấp được chỉ định. Trong nước vốn dĩ không có nhiều, không thể để hắn thu mua số lượng lớn.
- Nếu như thực lực của các quốc gia còn lại vẫn ổn, nhưng nhỡ đâu rơi vào tay Cứu Thế Giáo Hội thì sao? Chỉ sợ việc đầu tiên bọn họ làm là đối phó với ngươi!
Trong mắt Phương Tư đầy vẻ đắn đo. Đây không phải nối giáo cho giặc sao?
- Không cần lo lắng.
Trần Thư khẽ cười:
- Thuốc của ta làm sao có thể hữu dụng với ta chứ?

Mọi người nhìn thấy nụ cười thâm trầm của Trần Thư, một thoáng hiểu ra…
- Được rồi, đều trở về đi.
Sắc mặt của Trần Thư khẽ thay đổi, hắn gọi Tiểu Hoàng tới rồi cùng mọi người rời khỏi Thanh Nguyên Tiểu Trấn.
- Lần này chúng ta thu hoạch cũng không tồi nhỉ?
Trần Thư nhướn mày, trong mắt hiện rõ ý cười.
Mặc dù hắn ta vì mọi người bật đèn xanh nhưng tự nhiên rồi cũng có chút cảm tình.
Phương Tư đợi đến người có phần thưởng cao nhất, tiếp theo mới là đám người Andre và Vương Thắng.
- Khá lắm!
A Lương tinh thần đầy phấn khởi, trong mắt vẫn tràn đầy vẻ tự tin như xưa.
Mặc dù một đường đều bị Trần Thư áp chế nhưng tâm trạng của hắn dường như chẳng bị ảnh hưởng, vẫn kiên trì đi con đường của mình.
Vương Tuyệt đứng cạnh khẽ lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, lần sau chưa chắc có thể đến nữa.
Đến nay, thực lực của bọn họ là Bạch Ngân Tam Tinh. Một khi có tiến bộ, cấp Hoàng Kim sẽ không thể có thêm giải thưởng di tích nữa.
- Đây không phải là chuyện tốt sao?
Phương Tư cười nói:
- Thế đạo loạn như vậy, chúng ta trở nên mạnh hơn chút, cũng xem là một cú đánh tốt để hạ gục Hung Thú.
Mọi người gật đầu, đối với sự theo đuổi thực lực trong lòng cũng xem như là đã có lời giải.
Các Hung Thú vô cùng khủng bố đến nay đều vì xâm chiếm mà đến. Bọn họ nghĩ rằng bản thân đã đủ mạnh nhưng tại trận loạn thế này, đến một chút bọt sóng cũng không trào lên được.
Tình huống ức chế này tự nhiên làm mỗi người đều nhịn một cục tức, muốn bay thẳng lên trời.
- Thật ra mọi người không cần quá vội.
Khoé miêng Trần Thư khẽ nhếch rồi nói:
- Nghĩ kỹ mà xem, tiến bộ chậm một chút cũng không sao.
A Lương gật đầu đồng ý:
- Trần Bì nói không sai, vẫn là nên đi từng bước từng bước một.
- À… Ý của ta là…
Trần Thư mở lời:
- Nếu như thật sự xảy ra chuyện, mọi người vẫn có thể đến ăn tiệc…
Bạn cần đăng nhập để bình luận