Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1807: Thứ này không cần lau…

Nhưng tiếc là bây giờ mọi thứ đều tan biến hết rồi, chỉ còn lại khung cảnh tang thương ở khắp nơi thôi.
- Đến chưa?
Trần Thư nhìn về phía thành phố Ly Sơn ở nơi xa, hắn vẫn thấy các loại hung thú hoành hành, điều này cũng có nghĩa là doanh địa An Lâm chỉ chiếm một phần nhỏ của thành phố thôi.
Dù sao thì nếu tiếp quản cả thành phố, chắc chắn sẽ khiến hung thú tấn công rất mạnh mẽ.
Thời đại bây giờ, phải sống tạm bợ trong một góc thì mới sống được lâu.
Hắn nhìn con hung thú ở phía xa, sử dụng Thuấn Di để cùng Đại Lực đến con đường thương mại ở thành phố Ly Sơn.
Khắp nơi vẫn là những bức tường đổ nát,nhưng vẫn không nhìn thấy hung thú, hơn nữa còn có không ít dấu vết của việc loài người đã từng đến đây lục lọi.
- Ở ngay phía trước rồi sao?
Đúng lúc này, Trần Thư nghe thấy tiếng ồn ào của loài người.
Hai người họ rời khỏi con đường thương mại, quay sang đi đến con đường vắng vẻ ở bên cạnh.
Lối ra vào của con đường đó có giăng một lưới sắt lớn dài tầm mười mét, trên đó, ánh điện ở khắp nơi, xung quanh có rất nhiều con Khế Ước Linh, lúc nào cũng cảnh giác tình hình bên ngoài.
- Chiếm cả con đường sao? Đủ để cho không ít người sinh sống đấy.
Trần Thư vuốt cằm, Thuấn Di đến cửa doanh địa, cũng là lối ra vào của con đường đó.
- Ai thế?
- Grao!
Trần Thư đột nhiên xuất hiện, khiến tất cả mọi người bên trong doanh địa đều phải kinh ngạc, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
Trần Thư nhìn khoảng mười Ngự Thú Sư ở phía trước, ra hiệu bằng ánh mắt cho Husky.
Ngay lập tức, mắt nó phát ra ánh lửa, thuộc tính Nguyên Tố đáng sợ phát ra liên tục, khiến Khế Ước Linh xung quanh lập tức ngã rạp xuống đất, ánh mắt đầy nét sợ hãi.
Cả doanh địa lập tức bị chấn động, không ngờ sẽ có một cường giả đến.
Cho dù không nói về khả năng chiến đấu của đáng sợ của Trần Thư, chỉ đẳng cấp Hoàng Kim Nhị Tinh của hắn thôi đã đủ để hoành hành khắp một phương rồi.
- Gọi thủ lĩnh của các ngươi ra đây.
Trần Thư nhìn về phía trước, nói.
- Tội phạm Nam Giang đích thân đến thị sát công việc của các ngươi đây.
- ...
Mọi người nhất thời im lặng, năm nay còn có người đi thị sát công việc sao?
Nhưng một giây sau, có người chấn động, hiểu ý của “tội phạm Nam Giang”.
- Ngươi… Ngươi là Trần Thư? !
Một tên Ngự Thú Sư hiện lên vẻ kinh ngạc trong mắt, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thư như muốn xác nhận.
Danh khí của Trần Thư vốn dĩ truyền khắp toàn cầu, nhưng vì thế giới đại loạn, mọi người chỉ muốn sống thật lâu, đã sớm quên mất thời đại hòa bình khi ấy.
Trần Thư hai tay ôm ngực, thản nhiên nói:
- Thế nào? Không nhận ra ta?
Ngay lúc này một con Hắc Sắc Đại Hùng lao như bay đến, khiến cả mặt đất như rung chuyển, uy thế vô cùng đáng sợ.
Mà trên lưng Hắc Sắc Đại Hùng là nam tử trung niên mặc áo khoác màu đen.
Trên khuôn mặt hắn ta là những ấn ký đặc biệt được vẽ bằng thuốc màu đỏ, trong mắt tràn đầy sự hung bạo nóng nẩy, là một Ngự Thú Sư đến từ Hắc Châu!
- Ồ? Hoàng Kim cấp?
Trần Thư khẽ giật mình, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, không ngờ thủ lĩnh địa doanh này lại là một Hoàng Kim Ngự Thú Sư?
Sắc mặt thủ lĩnh doanh địa có chút đề phòng nhìn Khế Ước Linh bên cạnh Trần Thư, nói:
- Ngươi là tội phạm Nam Giang Trần Thư?
- Nhận ra ta là tốt rồi.
Trần Thư mỉm cười, nói:
- Sao? Không chào đón ta?
Hắn ta chỉ nơi cửa sắt đóng chặt, trong mắt có nụ cười khó hiểu:
- Tất nhiên không phải!
Nam tử kia cười nhạt, gọi người mở cửa sắt để Trần Thư đi vào.
Hắn ta mở miệng thử thăm dò nói:
- Ta nhớ các hạ không phải người Hoa quốc? Là bị vây ở nơi đây, hay là?
- Hiện tại đang trong kỳ nghỉ, ta tới du lịch, có vấn đề gì à?
- ...
Nếu như là thời bình, tất nhiên không có vấn đề.
Nhưng bây giờ là thế sự gì? Thực sự có người nhàn nhã đến vậy sao, vượt qua trăm nghìn dặm tới đây nghỉ phép?
- Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi?
Trần Thư chớp chớp lông mày, khóe miệng nhếch lên một nụ gian manh đích thực của tội phạm.
Trong nháy mắt, mọi người xung quanh có chút chấn động, trong lòng xuất hiện điềm báo không tốt…
- ...
Thủ lĩnh doanh địa suy tư một chút, đành mời Trần Thư đi tới.
- Công việc hoạt động trong doanh địa các người không tệ…
Trần Thư hai tay chắp sau lưng, đánh giá hai bên đường, ngược lại sắp xếp ngay ngắn trật tự, đồng thời cứ cách một đoạn sẽ có Khế Ước Linh canh gác, phòng thủ cũng tương đối tốt.
- ...
Thủ lĩnh doanh địa nháy mắt yên lặng, ngươi mẹ nó thật sự đang thị sát công việc à?
- Doanh địa các ngươi có bao nhiêu nhân khẩu? Ngự Thú Sư tỉ lệ là bao nhiêu? Bao nhiêu Thập Hoang Giả?
- ...
Trong mắt nam tử hiện lên tia giận dữ, ngoại nhân hỏi thăm việc này chính là đang muốn khiêu khích.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận nói:
- Loại chuyện này, ta không cần phải báo cáo cho ngươi…
- Không cần thiết?
Trần Thư nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta, nói:
- Có tin ta thả một viên đạn hạt nhân cho tất cả các ngươi về chầu trời không?
- ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận