Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1496: Năng lực nghiệp vụ như cứt chó vậy…

Bọn họ đã chuẩn bị cho Cúp Thực Thần quá lâu rồi, vậy mà còn không thể vào nổi vòng chung kết.
Mỗi một lần tổ chức Cúp Thực Thần đều quá khốc liệt!
Mà Trương Đại Lực xếp thứ chín, nghiễm nhiên có thể vào vòng chung kết.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ quảng trường đều quanh quẩn tiếng cổ vũ cho Đại Lực, thậm chí còn có cảm giác giống như hắn ta đã giành được giải quán quân vậy.
Dựa vào hai vòng thi, một thiên tài thiếu niên của Linh Trù Giới đã trở nên nổi tiếng khắp thế giới!
Cho dù chưa giành được giải quán quân, nhưng hắn ta đã có thể khiến cho người ta phải nhớ kỹ mình.
- Lợi hại!
Mộc Thổ đại sư nhìn về phía Trương Đại Lực rồi cười nói:
- Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể tiến vào trận chung kết rồi, ngươi còn có thiên phú hơn cả chất nhi thiên tài của ta trước đây nữa đấy.
- Do may mắn, do may mắn mà thôi.
Trương Đại Lực tr cực kỳ khiêm tốn. Đối phương cũng vào được trận chung kết, hơn nữa còn xếp thứ năm, hiển nhiên là thí sinh có tiềm năng đoạt giải quán quân.
Vòng thứ hai của trận tranh tài kết thúc, các thí sinh lần lượt rời khỏi quảng trường trong tiếng hò reo của khán giả.
- Chúc mừng nha, Đại Lực.
Trần Thư đã xuống đất, đang dừng chân chờ Trương Đại Lực.
- Phát huy tốt hơn bình thường rất nhiều.
Trương Đại Lực xua tay, nhưng trong mắt vẫn có vẻ vui mừng.
Hắn ta nhìn về phía xa, chắc hẳn đạo sư và học tỷ xa ở Hoa Quốc cũng đã thấy được rồi…
- Đi thôi!
Trần Thư kéo Trương Đại Lực, hai người cùng nhau về đến tửu điếm đang ở.
- Đúng là mệt thật đấy ~
Trương Đại Lực ngồi liệt trên sô pha, tinh thần cả người tiêu hao có chút lớn.
Trần Thư ngồi xuống bên cạnh rồi nói:
- Đúng rồi, hình như ta thấy ngươi có nói gì đó với Mộc Thổ đại sư đúng không?
- Cũng nói qua loa hai ba câu vậy thôi.
- Đại Lực à…
Trần Thư vỗ vai của hắn ta, lời nói thấm thía mà nói tiếp:
- Khi còn nhỏ ta đã dạy ngươi không được nói chuyện với người lạ mà…
- Xéo đi!
Trương Đại Lực đẩy tay hắn ra rồi nói:
- Ngươi lại nói thế để chiếm tiện nghi của ta đúng không?
- Đùa chút thôi mà.
Trần Thư cười hơ hớ, nhưng sau đó lại bỗng trở nên nghiêm túc mà hỏi:
- Ngươi có cảm thấy người kia có gì đó không đúng không?
- Không đúng?
Trương Đại Lực giật mình, sau đó lại lắc đầu.
Trần Thư sờ cằm rồi nói:
- Ta cứ cảm thấy người kia hơi quen.
- Không phải là kẻ thù của ngươi đấy chứ?
- Không rõ lắm, tốt nhất ngươi đừng tới gần hắn ta quá.
- Được, vậy xong trận chung kết là chúng ta trực tiếp chuồn luôn.
Trương Đại Lực gật đầu. Thân ở nước ngoài thì chung quy luôn cảm thấy không an toàn.
Lúc xế chiều, Trần Thư nhàm chán nằm một mình trên ghế sô pha, Trương Đại Lực thì lấy huyết nhục Vương Cấp ra để luyện nấu ăn.
- Hình như không còn cảm giác bị đè nén kia nữa…
Trần Thư nhìn ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời cả người đều có chút thoải mái.
Hắn khép hờ hai mắt, đồng thời đầu óc đang suy tư.
Chẳng lẽ hành động sáng nay đã có hiệu quả rồi?
Hắn cố ý tìm tới hai người Phù Ninh chính là để cho người trong bóng tối biết rõ hắn đã ý thức được mối nguy hiểm, tự nhiên sẽ khiến cho hắn ta không dám ra tay.
Trên thực tế, cho tới bây giờ Trần Thư cũng không rõ có thật sự có điêu dân muốn hại hắn hay không.
Hoặc là do ảo giác của hắn, hoặc là khả năng ẩn nấp của đối phương quá đáng sợ.
Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy cả người thoải mái, chứng tỏ đã không có gì nguy hiểm nữa.
Trần Thư không nghĩ về điều đó nữa mà bắt đầu nằm ngáy o o…
...
Cùng lúc đó, tại một quán trà ở ngoại ô thành phố Nam Thanh.
- Tại sao lại không ra tay?
Một nam tử đeo khẩu trang mở miệng nói, trong mắt có chút không kiên nhẫn.
Nếu Trần Thư có mặt ở đây thì chắc chắn có thể nhận ra, đối phương chính là thí sinh Mộc Thổ đại sư!
Mà ở phía đối diện hắn ta là nam tử áo đen không hề có chút cảm giác tồn tại nào kia.
- Không có cơ hội.
Vẻ mặt nam tử áo đen thờ ơ mà nói:
- Ta chỉ tìm kiếm cơ hội giết chết trong một chiêu!
- Đối phó một tên tiểu quỷ Bạch Ngân thôi mà ngươi cũng không làm được à?
Mộc Thổ đại sư cau mày mà nói:
- Vậy ta bỏ ra ba trăm triệu để mời ngươi tới làm gì chứ? Chỉ xem thi đấu thôi chắc?
- Ta nói rồi, không có cơ hội.
Đôi mắt của nam tử áo đen đờ đẫn giống như mắt của một con cá chết.
Mộc Thổ đại sư thấp giọng mà quát lên:
- Không phải ngươi được xưng là có thể ám sát Vương Cấp à? Hắn chỉ là Bạch Ngân Cấp thôi mà!
- Khả năng cảnh báo trước của hắn còn mạnh hơn cả Vương Cấp nữa!
Vẻ mặt nam tử áo đen bình tĩnh mà nói:
- Mục tiêu nhiệm vụ quá mạnh, giá ám sát phải tăng lên gấp đôi!
- Ngươi!
Khóe miệng Mộc Thổ đại sư giật giật, không ngờ đối phương lại lâm thời tăng giá.
- Đây là quy tắc của Ám Dạ!
Nam tử áo đen lạnh lùng nói:
- Nếu thất bại, bọn ta chỉ lấy một phần mười!
Trên thực tế, nếu không phải bản thân tổ chức cũng có thù oán với Trần Thư thì giá tiền còn cao hơn thế nữa.
- ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận