Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 185: Hôm nay là một ngày đẹp trời tốt lành, phải chôn (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Đây không phải là tội phạm Nam Giang sao?
Thẩm Vô Song chậm rãi đi vào từ bên ngoài ký túc xá, khóe miệng còn có một nụ cười nhàn nhạt.
Trước mặt Trần Thư đang té ngã dưới đất bỗng xuất hiện bảng lựa chọn.
【 Phương án một: Khóc lóc nhận sai, đại trượng phu co được duỗi được! Phần thưởng hoàn thành: Ngự Thú Lực trung lượng. 】
【 Phương án hai: Lớn tiếng trách cứ: “Ngươi không chơi nổi nên mới đánh lén, ngươi là cái đồ rác rưởi!” Phần thưởng hoàn thành: Tử Vong Dược Tề. 】
【 Phương án ba: Giả vờ thành bộ dáng trọng thương, nhân cơ hội tranh thủ lòng trắc ẩn của đối phương. Phần thưởng hoàn thành: Mở khóa được Tân Đồ Giám Dược Tề: Khiêu Dược Lực Dược Tề. 】
Trần Thư nằm trên mặt đất, trong lòng không ngừng suy tư, quyết định lựa chọn phương án thứ ba.
Tuy rằng hắn rất muốn chọn cái thứ hai, nhưng lại luôn cảm giác ban thưởng Tử Vong Dược Tề là đang ám chỉ cái gì đó…
Chỉ thấy Trần Thư té ngã trên đất, không động đậy chút nào.
- Sao hả? Trần Bì?
Thẩm Vô Song nhướng mày, tới gần Trần Thư.
Không nên chứ, thân thể này của hắn thật sự cứng rắn hơn ai khác mà…
- Nếu đã như vậy, thế thì… chôn hắn đi.
Trong lòng Trần Thư cả kinh, mẹ nó ngươi quyết đoán thật đấy!
Chỉ thấy Hắc Bạch Cự Mãng cuốn thân thể của hắn lên rồi rời khỏi ký túc xá, đi tới ngọn núi sau trường học.
Ngay lúc con rắn khổng lồ kia đang đào mộ thì cơ thể Trần Thư đột nhiên co giật một chút.
Hắn bắt đầu mở he hé hai mắt, liên tục ho khan.
- Khụ… Khụ… Thầy à, ta cảm thấy ta vẫn còn có thể cứu một chút…
Thẩm Vô Song khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhạt cười:
- Ta không cần ngươi cảm thấy, ta muốn ta cảm thấy! Hôm nay là một ngày đẹp trời tốt lành, phải chôn!
- Má nó!
Khóe miệng Trần Thư co giật, đào mộ chôn người còn phải chọn ngày lành tháng tốt đúng không?
- Thầy, ta không sao, thật sự không có việc gì đâu mà…
Trần Thư chật vật đứng dậy, đúng lúc đang nói chuyện thì trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Vừa vặn trên người có sản phẩm túi máu mới của Vương Thiên Bá, bảo là hiệu quả rõ rệt, nhất định để cho hắn thử một chút.
Cho ngươi hoảng hốt luôn này!
- Hửm?
Vẻ mặt Thẩm Vô Song nghiêm lại, đi tới bên cạnh Trần Thư rồi dùng lỗ mũi ngửi ngửi.
Trên mặt của hắn ta lập tức xuất hiện nét cười, nói:
- Đào! Tiếp tục đào cho ta! Hôm nay không chôn không được!
- …
Trần Thư đen mặt, ngươi mẹ nó nhanh như vậy đã nhìn ra rồi? Có thể tôn trọng thành quả nghiên cứu của Vương Thiên Bá một chút không vậy?
Nhận phần thưởng: Đồ Giám Khiêu Dược Lực Dược Tề!
Tuy là bị nhìn ra nhất nhanh, nhưng trong nháy mắt lúc Trần Thư hộc máu, lòng trắc ẩn của Thẩm Vô Song vẫn bị khơi dậy.
- Thầy, ta sai rồi.
Trần Thư đứng bên cạnh cái hố đang càng ngày càng sâu, gió đêm thổi tới khiến trong lòng hắn có chút lạnh lẽo.
Ngươi mẹ nó không phải là rắn khổng lồ thôi sao? Sao lại đào hố chuyên nghiệp như thế chứ hả?
Trần Thư âm thầm đánh giá Thẩm Vô Song, không lẽ tên này đã chôn rất nhiều người rồi?
Khóe miệng Thẩm Vô Song mang theo nụ cười nhàn nhạt nói:
- Biết sai rồi? Ngươi đây là đang thông báo hay là thương lượng đấy?
- Thông báo! Ta nói ta sai rồi, ta đúng là sai rồi!
Giọng nói Trần Thư cứng rắn, dùng giọng điệu vô cùng tàn nhẫn nhất nói ra những lời hèn nhát nhất.
Thẩm Vô Song mở miệng nói:
- Thành thật khai báo đi, hôm nay ngươi đi đâu?
- Khám bệnh, thật sự đi khám bệnh đó.
- Thân thể ngươi tốt như vậy sao mà có bệnh được? Bệnh tâm thần à?
- Không phải, làm sao mà phương diện tinh thần của ta có vấn đề được chứ? Bác sĩ nói bệnh này cực kỳ hiếm thấy, yêu cầu phải làm trị liệu lâu dài.
Thẩm Vô Song hơi cảm thấy hứng thú, hắn ta hỏi:
- Ồ? Cụ thể là bệnh gì thế?
- À… Virus hụt hơi…
- Đào! Đào ngay cho ta!
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, ngươi thật sự có thể nói dóc đấy, ngay cả virus hụt hơi cũng bịa được.
- Ta sai rồi, không bệnh, không bệnh!
Trần Thư ngã xuống mặt đất mềm mại, cảm nhận được bốn phía yên tĩnh, một trận lạnh lẽo ùa tới.
Cái này rõ ràng là trăng thanh gió mát mà giết người đêm khuya đó.
Cuối cùng hắn đành phải thành thật khai báo, nói hết mọi chuyện ở Trấn Linh Cục cho Thẩm Vô Song nghe.
- Ngươi còn bắt tội phạm nữa à?
Vẻ mặt Thẩm Vô Song hoài nghi, dò hỏi:
- Không phải ngươi đã bán đứng đồng bọn của mình đấy chứ?
-…
Trần Thư im lặng không nói gì.
Ngươi thật sự dám nghĩ như thế? Bộ trông ta giống tội phạm lắm hả?
Cuối cùng Thẩm Vô Song cũng miễn cưỡng tin tưởng hắn, nhưng vẫn cho Trần Thư đứng trong hố đất nửa giờ xem như trừng phạt.
- Cuối cùng ngươi cũng trở về rồi.
Trở lại ký túc xá, vẻ mặt Trần Thư đầy cảm khái, hiện tại hắn đã biết rõ sinh mệnh đáng quý đến nhường nào.
Tạ Tố Nam mở miệng hỏi:
- Trần Bì, sao ngươi lại một thân bùn đất thế này?
- Ngươi thì biết cái gì! Ta đây là đang gần gũi với thiên nhiên!
Trần Thư cởi quần áo ra, chuẩn bị đi tắm rửa một cái, hắn nói:
- Ta nói hai ngươi, có nguy hiểm mà sao không thông báo trước một tiếng cho ta hả?
- Ai mà dám chứ? Con rắn kia quá là dọa người luôn đó, ngươi không phát hiện đâu, trước khi ngươi trở về nó cứ một mực nghiến răng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận