Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 637: Câu lạc bộ của Lăng Trần

- ...
Hai mắt Tô Hàn trừng lớn, khóe miệng giật giật, mở miệng:
- Không phải chứ? Nhanh như vậy sao?
Theo dự đoán của hắn, mọi chuyện không thể nào diễn ra như vậy được!
- Học trưởng, ngươi bảo ta phải chiến đấu hết sức mà!
Trần Thư gãi đầu, vô cùng tự hào mà nói:
- Thành thật mà nói, điểm mạnh nhất của ta không phải là hai Khế Ước Linh, mà là khả năng đánh lén!
- ?
Tô Hàn bối rối, phút chốc vẫn chưa phản ứng lại được, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu nói:
Ta bị đánh bại rồi sao? Ta thế mà lại bị đánh bại rồi?
- Học trưởng, xong đời ngươi rồi!
Trần Thư cười toe toét, chỉ thấy Husky một lần nữa đánh về phía Phong Linh Điểu.
Tuy là nó vẫn kiên trì được một lúc, nhưng dưới sự vây kín của hai Khế Ước Linh, nó cũng nhanh chóng chịu thua.
- Tội phạm! Tội phạm!
- Tội phạm Nam Giang đánh lén thật đẹp trai! Thật là đẹp trai!
Phía dưới vô số người hò reo cổ vũ, vẻ mặt trở nên vô cùng phấn khích, tràn ngập ánh vinh quang!
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn còn tưởng rằng chiêu đánh lén của mình sẽ làm mất đi người hâm mộ, nhưng kết quả mọi người lại càng hăng hái hơn!
Chẳng lẽ người hâm mộ đều có lòng phạm tội hết sao?/
Trần Thư sờ cằm, khẽ thì thầm:
- Ta nghĩ đã đến lúc thành lập một tổ chức rồi..
- Ta thua rồi!
Tô Hàn thu hồi lại hai Khế Ước Linh đang bị thương nặng, những khúc mắc trong lòng nhất thời đều đã được cởi bỏ.
Nếu như hắn bại trận thì có thể sẽ bất mãn, dẫn đến một thời gian dài sẽ không thể quên được.
Nhưng bây giờ bị giết hại trong giây lát cũng đủ để chứng minh thực lực của hắn với Trần Thư chênh lệch quá xa, hoàn toàn không thể đuổi kịp.
Nói một cách khác, hắn đã bày nát…
Từ bây giờ trở đi, hắn phải tỏ ra thật sảng khoái!
- Cảm ơn ngươi!
Tô Hàn nghiêm túc mở miệng nói, trong lòng không khỏi thả lỏng hơn nhiều.
- Không có gì, học trưởng, mẹ nó ngươi quá khách sáo với ta rồi đấy!
- ?
Khóe miệng Tô Hàn giật giật, nhất thời không hiểu Trần Thư đang mắng hay là đang khen hắn.
Trận chiến kết thúc, cả hai người lần lượt rời khỏi đài tỷ thí.
Đối với sự chiến thắng của Trần Thư, khán giả cũng không quá bất ngờ.
Dù sao thì thực lực của Tô Hàn cũng không bằng Bạch Dương, lúc trước hắn chỉ đứng trong top 30 của lớp.
Cả hai người trở lại phòng chờ của các tuyển thủ.
- Trần Thư, tối nay ngươi có rảnh không? Cùng nhau đi ăn tối nhé!
Tô Hàn cười, mở miệng nói.
- Miễn phí sao?
Trần Thư sờ bụng của mình, vừa hay cũng có chút đói bụng.
Tô Hàn mở miệng nói:
- Thực ra không phải ta mời ngươi ăn cơm, mà là người khác mời!
- Sao cũng được, chỉ cần là miễn phí thì cho dù là Hồng Môn Yến ta cũng ăn!
Trần Thư nhún vai, đeo túi ra sau lưng cùng Tô Hàn rời khỏi Đấu Linh Trường Kinh Đô.
Nửa giờ sau.
Hai người bọn họ cùng nhau đến một nhà hàng cao cấp, bên trong đã có người đợi sẵn.
- Hả?
Trần Thư liếc mắt thoáng qua thì nhìn thấy một mái tóc màu đỏ liền hiểu được là ai mời khách.
Đó chính là Ngự Long Vệ Lăng Trần!
- Chẳng lẽ tội ác của ta đã bị bại lộ? Chẳng lẽ là Hồng Môn Yến thật!
Trong lòng Trần Thư không ngừng suy nghĩ.
Việc Ngự Long Vệ mời tội phạm Nam Giang có phải là một chuyện tốt không?
- Tô Hàn, làm tốt lắm, không ngờ lại đưa người tới thât!
Lăng Trần đứng dậy chào đón hắn, khóe miệng nở một nụ cười.
Tô Hàn gật đầu, không nhiều lời.
- Trần Thư học đệ, mời vào!
Lăng Trần mời Trần Thư đi vào bên trong một gian phòng riêng, ngoài hắn ta ra thì còn có bốn người khác ngồi bên trong.
- Hả?
Thần sắc Trần Thư ban đầu còn rất bình trong, nhưng chỉ trong nháy mắt đã thay đổi.
Chỉ nhìn thấy một nam sinh khuôn mặt tuấn tú đang ngồi trong đó, khuôn mặt hắn ta dần dần biến sắc, trong ánh mắt có sự căm ghét sâu thẳm.
- Bạch Dương!
Trần Thư quay đầu nhìn Lăng Trần, mở miệng nói:
- Lăng Trần học trưởng, chẳng lẽ ngươi vì hắn ta mà muốn bênh vực kẻ yếu sao?
- Sao có thể?
Lăng Trần mỉm cười, lắc đầu nói:
- Hi vọng các ngươi có thể làm rõ khúc mắc trước đấy! Mọi người đều là thiên tài ở Kinh Đô, cũng không cần thiết làm loạn lên!
- Cứ ngồi xuống trước đi học đệ!
Hắn ta mỉm cười, kéo ghế ra cho Trần Thư rồi mời hắn ngồi xuống.
- Tô Hàn, ngươi cũng ngồi đi!
Lăng Trần nói xong cũng ngồi xuống.
Ngoại trừ Lăng Trần và Tô Hàn ra thì ánh mắt của năm người còn lại đều mang theo thù địch, hiển nhiên không quá thân thiện.
- Thành thật mà nói, ta đã bắt đầu tạo dựng một câu lạc bộ, các thành viên trong đó đều là những thiên tài đứng đầu ở Kinh Đô!
Lăng Trần cười nói:
- Mục đích chủ yếu là cộng hưởng tài nguyên, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhanh chóng trưởng thành!
- Có bối cảnh chính thức không?
Thần sắc Trần Thư vẫn bình thường, hắn trực tiếp hỏi một vấn đề mấu chốt.
Lăng Trần đáp lại:
- Không có, đó chỉ là sáng lập tư nhân của ta thôi!
Trần Thư nhìn hắn ta một lúc lâu, không ngờ đối phương lại không đơn giản như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận