Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1609: Con hàng này không phải đang ám chỉ cái gì đấy chứ… (2)

Khóe miệng Trương Đại Lực co rút, thật sự có hơi khâm phục rồi.
- Đương nhiên, phần lớn lợi nhuận của công ty Tiểu Tinh lại đầu tư vào trong rồi.
Trần Thư nhún nhún vai, nếu như không phải vội vàng đầu tư vốn, hắn đã lấy được phần trăm từ lâu rồi.
Nhưng Tiểu Tinh cho rằng đây là một sự nghiệp vĩ đại, khăng khăng phải nghiên cứu và phát triển không ngừng, hơn nữa còn bắt đầu tưởng tượng đến việc đưa ra thị trường.
Đám người Trần Thư đương nhiên cũng là kiên trì theo.
- Có nó rồi, môi trường của dị không gian nguy hiểm cơ bản đều không có ảnh hưởng gì với ngươi cả.
- Được.
Trương Đại Lực gật gật đầu, nói:
- Mở thông đạo cho ta, ta đi vào trong miệng của Tiểu Hoàng thay.
- Cứ thay ở đây luôn đi, cũng không có ai có thể nhìn thấy được.
Trần Thư hơi hơi mỉm cười, bọn hắn đang ở độ cao trăm mét, quả thực tương đối khuất.
- Ta không giống với ngươi, giữa ban ngày ban mặt thật sự không thể làm được việc biến thái như vậy…
- Sao? Ngươi muốn làm buổi tối?
- ...
Khóe mắt Trương Đại Lực giật giật, ngươi nói xong rồi phải không?
Trần Thư cười cười, cùng lúc đó khiến cho Không Gian Thỏ mở ra không gian thông đạo, dẫn Trương Đại Lực vào trong.
- Tất cả có hai mươi con Quân Vương…
Trần Thư sờ sờ cằm, hai mắt đã hiện ra ánh sáng rực rỡ của tội phạm.
Nếu theo tính toán của Bạch Ngân Chân Bảo, giá trị của một con Quân Vương đại khái nằm trong khoảng năm tỷ đến mười tỷ, hai mươi con đã có khoảng hơn trăm tỷ rồi.
- Lại thêm điểm tích lũy Hoa Hạ được khen thưởng, đã có thể đổi báu vật trong tay của lão gia tử rồi nhỉ…
Mấy khối Hoàng Kim Chân Bảo của phía chính phủ đối với việc thăng cấp của hắn không lớn, báu vật thực sự còn phải xem lão gia tử.
Trần Thư nhìn về phía xa xa trước mặt, lẩm bẩm nói:
- Nếu như không đủ, thì lại giết thêm thôi!
Trong nước cũng có một trăm linh bảy cái dị không gian nguy hiểm, Quân Vương không thiếu.
Thêm vào đó đại nguy cơ về hung thú hiện nay, dị không gian của nước ngoài và hải vực công cộng, căn bản không thể nào giết hết được.
Trong lúc Trần Thư đang suy tư, chân trời phương xa đột nhiên xuất hiện hai con chim lớn, một con màu xanh da trời, một con màu đỏ.
- Hả?
Trần Thư để ý đến khí thế của sinh vật phía trước, ngay lập tức đứng dậy, nhưng tiếp sau đó, khóe miệng nở một nụ cười.
Chính là Tần Thiên và Liễu Phong đang cưỡi Khế ước Linh bay đến.
- Hiệu trưởng, lão sư!
Trần Thư vẫy vẫy tay, không nghĩ tới sẽ trùng hợp như thế.
Hai người cũng đã nhìn thấy Trần Thư, trực tiếp cưỡi Khế Ước Linh lại gần.
Tần Thiên nhướng mày nói:
- Tiểu tử ngươi đã nhận nhiệm vụ rồi chứ?
- Ừm, hai người đi tìm Phương thúc sao?
Trần Thư cười rồi nói, hắn nhớ rằng ba người sẽ cùng nhau hành động.
- Lão Phương đã nói cho ngươi chuyện này rồi sao?
Liễu Phong nhảy vọt tiến đến, đi đến bên cạnh Trần Thư, đồng thời sờ Tiểu Hoàng trước mắt.
Trần Thư đầy tự tin nói:
- Đương nhiên, bất kể thế nào ta cũng là một một trong những trụ cột mà!
- Khoe mẽ…
Liễu Phong quan sát quần áo của Trần Thư một hồi, đặc biệt là nhìn thấy chữ “Hãn” đó, nụ cười càng thêm cổ quái.
Trần Thanh Hải đoán chừng là không ít lần đau đầu vì chuyện của Trần Thư…
Chính là vào lúc này, Trần Thư dường như nghĩ đến cái gì đó, hai mắt phát sáng nói:
- Đúng rồi, lão sư, người biết mục tiêu đầu tiên của ta là ai không?
Liễu Phong hỏi:
- Ồ? Ai?
- Hắc Thụ Vương!
- Quân Vương của 【 Hoạt Mộc Chiểu Trạch 】 ?
Vẻ mặt của Liễu Phong hơi ngớ ra, cũng nhớ ra.
Lúc đó hắn ta cố gắng đi săn, đáng tiếc là thất bại, chỉ giành lấy được hai khối chân bảo trên thân thể nó.
- Bây giờ, nó cuối cũng cũng rơi vào tay ta rồi!
Trần Thư nắm chặt tay phải, dáng vẻ nắm chắc trong tay rồi.
Tần Thiên lắc lắc đầu, cười rồi nói:
- Chúc mừng ngươi nhé, có thể báo thù rồi.
- Người ta thường nói, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.
Trần Thư nhìn về phía trước, thản nhiên nói:
- Mặc kệ là ai, chỉ cần ỷ vào thực lực mà ức hiếp ta, không sớm thì muộn ta cũng phải lấy lại thể diện!
- ...
Tần Thiên và Liễu Phong vốn dĩ không để ý, nhưng một giây sau nghĩ đến cái gì đó, ngay lập tức chấn động toàn thân.
Hai người đối mặt nhìn nhau một cái, cùng nhau nuốt một ngụm nước bọt.
Con hàng này không phải đang ám chỉ cái gì đấy chứ?
- Lão sư, hiệu trưởng, các ngươi thế nào?
Lông mày Trần Thư nhíu lại, nhìn vẻ mặt hai người có chút cổ quái, một mặt vô tội hỏi.
- Không….Không có gì…
Hai người lắc đầu, càng cảm thấy con hàng này vừa rồi là đang ám hiệu….
Đúng lúc này, Trương Đại Lục người mặc đồng phục bệnh nhân về tới trên đầu Tiểu Hoàng.
Đại Lực sửa sang lại đồng phục bệnh nhân trên người, cười nói:
- ..Chào hai vị đại lão.
Liễu Phong gật đầu đáp lại, tiếp đó nhìn về phía Trần Thư, hỏi:
- Ngươi đi săn quân vương còn mang theo Đại Lực?
Trần Thư nhún vai, nói:
- Một bên giết một bên nấu, như thế mới có thể bảo đảm nguyên liệu nấu ăn tuyệt đối mới mẻ.
- Không phải, Hắc Thụ Vương ngươi cũng ăn?
Khóe miệng Liễu Phong giật một cái, đã có chút không thể hiểu, không biết còn tưởng rằng hiện tại mất mùa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận