Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1450: Ta không thề làm như vậy được

- Khế ước linh của tội phạm ngươi cũng không nhận ra, sao có thể lăn lộn ở học phủ đây chứ?
- Quả nhiên tên tội phạm kia đã trở về rồi, ta biết hắn sẽ không sao mà…
Nhất thời, học sinh nghị luận ầm ĩ, trong mắt mọi người đều là sợ hãi, có rất nhiều người sùng bái ngưỡng mộ…
Thân thể Trần Thư thẳng tắp, mặt mang ý cười nhìn xuống đám người phía dưới.
Bây giờ đã là tháng sáu, hắn sắp tốt nghiệp rồi.
A Lương bên cạnh vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nói:
- Trần Bì, ngươi không sợ Tần hiệu trưởng cùng Liễu lão sư sao?
- Bây giờ còn định giấu tài sao!
Trần Thư thần sắc bình thường, nói:
- Người nào tới người đó chết!
- ...
Ba người A Lương vẻ mặt trì trệ, đã có ý nghĩ muốn chạy trốn.
Ngươi có thể đấu với hai Vương cấp sao?
- Òm ọp! Òm ọp!
Tiểu Hoàng đang lơ lửng giữa vùng trời học phủ, giống như đang dò xét lãnh địa của mình.
Vừa xuất hiện thôi mà toàn bộ trường học đều biết tội phạm đã an toàn trở về.
- May mắn hắn sắp tốt nghiệp rồi…
Một thiên tài năm ba đại học ngẩng đầu nhìn về phía viên cầu trên không, lẩm bẩm:
- Bằng không hắn sẽ để lại bóng mai trong lòng toàn bộ sinh viên của học phủ…
Nửa giờ sau, Trần Thư vẫn đang dò xét, thậm chí là mặc tinh thần chiến bào của mình, vẻ mặt vô cùng huênh hoang.
Phía dưới không ít lão sư đều lộ vẻ bất đắc dĩ, bọn hắn cũng không dám quản con hàng này…
- Trần Bì, được lắm.
A Lương mở miệng nói:
- Ta có một dự cảm không tốt…
Bây giờ học phủ vô cùng yên lặng, mặc cho Trần Thư huênh hoang, giống như bình yên trước cơn giông bão vậy.
- Sợ cái gì?
Trần Thư nhếch miệng, nói:
- Ta nói rồi, người nào tới người đó chết!
Nhưng mà, tiếng nói của hắn vừa dứt, chỉ thấy xa xa xuất hiện hai thân ảnh.
Chính là Tần Thiên cùng Liễu Phong trở về!
- Hả?
Thần sắc Trần Thư đột nhiên giật mình, trong lòng cũng phát giác được có điều không ổn.
Đồng thời hắn hoảng sợ nói:
- Đậu xanh rau muống, không phải muốn mở hội nghị đến tối đấy chứ?
- ? ?
Đám người A Lương quay đầu trông lại, chẳng trách ngươi dám phách lối như vậy…
Tròng mắt bọn hắn không ngừng chuyển động, suy tính làm sao có thể rũ sạch quan hệ với hắn…
Lúc này, hai người Tần Thiên đã đi lại gần, sắc mặt vô cùng bình thường khiến người ta không đoán được suy nghĩ của bọn hắn.
Trần Thư nở nụ cười, nói:
- Hiệu… Hiệu trưởng…
- Trần Thư à…
Vẻ mặt của Tần Thiên nghiêm túc, mở miệng nói:
- Sao có thể cưỡi Bạch Ngân khế ước linh đi dạo loạn trên vùng trời của học phủ?
Trần Thư vẫn chưa phát giác được sự khác thường của Tần Thiên, cúi đầu nói:
- Hiệu trưởng… Ta chỉ là nhất thời hưng phấn, ta sai rồi…
- Ngươi đương nhiên là sai rồi!
Liễu Phong tiến lên trước, nghiêm túc mở miệng nói:
- Loại tình huống này, đương nhiên là phải… Cưỡi Vương cấp khế ước linh của lão sư rồi!
- ? ? ?
Cả người Trần Thư thoáng chốc ngây ngẩn ra, chuyện này là sao đây?
Tần Thiên cũng quay đầu nhìn lại, ngươi ấy à rõ ràng không có tiết tháo như vậy?
Lão quyết tâm liều mạng, cũng quát lên:
- Cưỡi của ngươi làm cái gì? Khế ước linh của ta không thơm ư?
Dứt lời, hai người mỗi người kéo một cánh tay của Trần Thư, lôi về phía khế ước linh của mình…
- ...
Đám người A Lương trợn mắt hốc mồm, một màn trước mắt không khỏi quá nghịch thiên rồi?
- Hiệu trưởng, lão sư…
Trần Thư ngây ngốc, trong lòng đã có chút luống cuống.
Loại tình huống này thật sự quá quỷ dị!
- Không phải, ta thật sự sai rồi…
Trong lúc nhất thời, Trần Thư có chút sợ hãi, hành vi của hai người này quả thực rất không bình thường.
Liễu Phong lập tức nói:
- Nói bậy gì đấy, sai lầm lớn nhất của ngươi là không kịp thời báo cho ta biết …
- Không phải, ta thật sai, đừng tra tấn ta nữa…
Vẻ mặt Trần Thư như đưa đám, giống như một con búp bê bị hai người lôi kéo.
- Cái gì gọi là tra tấn?
Liễu Phong ôn hòa cười một tiếng, nói:
- Tình cảm của lão sư đối với ngươi, ngươi không cảm nhận được ư?
- Không…
Trần Thư thấy vậy, nháy mắt tê cả da đầu, mở miệng nói:
- Lão sư, ta thà rằng ngươi hoả táng ta, cũng đừng tra tấn ta như vậy chứ…
Liễu Phong nghiêm túc nói:
- Lão sư luyến tiếc học sinh tốt như ngươi mà.
- Đủ rồi!
Trần Thư quyết tâm liều mạng, cuối cùng cũng không kềm được nữa.
- Lão sư, hiệu trưởng, các ngươi muốn nói gì làm cái gì thì trực tiếp tới, đừung tra tấn ta nữa!
Hai người liếc nhau một cái, lúc này mới chậm rãi nói ra nguyên nhân.
- Cái kia, ngày kia học phủ tranh cử chức vị kia…
- Thế nào? Không phải thực sự muốn ta tham gia đấy chứ?
Trần Thư ngơ ngác, kiên định nói:
- Ta chỉ biết tranh cử chức vị hiệu trưởng, những cái khác vẫn chưa suy nghĩ đến!
- ...
Khóe miệng Liễu Phong giật giật một cái, ngươi đang đánh rắm sao?
- Chủ yếu là vụ tranh cử kia, học sinh bỏ phiếu cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả tranh cử …
- Hả?
Vẻ mặt Trần Thư sững sờ, sau đó thoáng chốc hiểu ra.
Hiện tại Trần Thư có thể nói là đại biểu của học sinh đương nhiên là muốn ủng hộ ai thì ủng hộ người đó.
- Ta hiểu rồi, chẳng trách!
Trên mặt hắn lại xuất hiện nụ cười, chẳng trách hai người hành động không hợp thói thường như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận