Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 668: Tia chớp Đại Tiện Ấn Ký

- Trần Bì!
Thân thể bốn người bọn họ chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Thư, hố sâu trước mắt nhất định không phải tự nhiên hình thành.
- Nhìn ta làm gì?
Trần Thư nhún vai, tỏ vẻ vô tội.
Lúc trước vì để phá vỡ vết nứt không gian, hắn chỉ có thể sử dụng Bạo Tạc Dược Tề.
- Có phải ngươi đã thực sự từng đến không gian này không? Hơn nữa còn ném một quả đạn hạt nhân vào?
- Ta chỉ là đi dạo với Phương Tư một vòng, nhân tiện gửi lời chúc phúc cho hung thú…
Trần Thư xua tay, mở miệng nói:
- Còn lại cái gì ta cũng không làm!
- Bây giờ ta đã hiểu được hung thú bên trong có hận ý với người nào rồi!
Cả bốn người liếc nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy nhẹ nhõm, mọi thứ đã được giải thích hợp lý.
- Những hung thú này sẽ không nhận ra ngươi đúng không?
Tạ Tố Nam bỗng nhiên ý thức được một điều khủng khiếp.
Nếu là như vậy, năm người không phải tới đây khai hoang, mà hoàn toàn là bổ sung lương thực đó!
- Hừ! Có bao nhiêu giết bấy nhiêu! Tội phạm Nam Gian ta không bao giờ sợ!
Trần Thư hoàn toàn không quan tâm chút nào, trông vô cùng kiêu ngạo.
- Bá khí!
A Lương giơ ngón tay cái lên, nói:
- Nhưng đầu tiên ngươi có thể cởi bỏ mặt nạ phòng độc ra không?
Lúc này Trần Thư sớm đã che mặt đi, động tác như nước chảy mây trôi, uyển chuyển đến đáng sợ.
- Ừm… có quá nhiều chất độc trong miệng núi lửa!
Hắn ho khan mổ tiếng, mở miệng giải thích:
- Nói trước, không phải ta sợ đâu!
- Ừm, hiểu, ta đều hiểu hết!
Bốn người bọn họ gật đầu, nhưng đều hiểu rõ tâm tư của tội phạm!
A Lương mở miệng hỏi:
- Nói thật, ngươi có chọc tới Quân Vương hay không?
Chỉ cần không chọc tới Quân Vương thì căn bản cũng không có vấn đề gì.
- Không có, tuyệt đối không có!
Trần Thư lắc đầu phủ nhận điều đó, nhưng hắn cũng nhớ tới lúc trước khi rời đi, ngọn núi lửa kia đã sống lại…
- Dù có hay không thì vẫn nên đeo mặt nạ vào đi!
Bốn người bọn họ đồng loạt nhất trí, nếu như bọn họ bị nhận ra, sẽ lập tức mở lại chế độ Đại Đào Vong!
Nếu như chỉ là một Ngự Thú Sư phổ thông thì muốn khơi dậy hận thù ở toàn bộ Dị Không Gian, cho dù có dã tâm cũng không thể làm được.
Nhưng Trần Thư thì khác, hắn đã làm loại chuyện này không chỉ một lần.
- Hả? Có bảo vật?
Lúc này, thần sắc Trần Thư khẽ giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những viên đá màu đỏ bên dưới.
- Bảo vật gì, chẳng phải chỉ là mấy viên đá thôi sao?
Cả bốn người đều bối rối không hiểu, hoàn toàn không cảm thấy có sự khác biệt nào cả.
- Để các ngươi cố gắng học hành chứ không phải đi chăn heo!
Trần Thư mở miệng nói:
- Đây gọi là Hỏa Tinh Thạch, tuy không phải bảo vật thật sự, nhưng chỉ cần móng tay chạm vào một chút là có thể gia tăng sản lượng Hỏa Diễm Dược Tề!
- Nó ở dòng thứ ba trang 35 trong tài liệu giảng dạy! Trường đại học các ngươi không dạy sao?
- ?
Cả bốn người quay đầu lại nhìn, bỗng trở nên trợn mắt hốc mồm, giống như bọn họ đã nhìn thấy quỷ vậy.
- Mẹ nó ngươi có thể nhớ được cả trang bao nhiêu sao?
- Đúng là phiền phức!
Trần Thư xua tay, nói:
- Là tội phạm, thành thạo tinh thông vật liệu không phải rất hợp lý sao?
- Ngươi đúng là lợi hại!
Vương Tuyệt duỗi ngón tay cái ra nói:
- Một viên Hỏa Tinh Thạch có giá bao nhiêu?
Trần Thư nói:
- Giá thị trường là khoảng 200 bạn!
Vừa dứt lời, một Hôi Sắc Tiểu Điểu trực tiếp bị Vương Tuyệt ném xuống.
- Mẹ nó, Tiểu Vương!
Tiểu Điểu quay đầu nhìn xung quanh, hoàn toàn không ngờ đến thao tác của Vương Tuyệt, trong miệng không khỏi chửi rủa.
Nó trực tiếp rơi thẳng xuống, chuẩn bị thu dọn bảo vật trước.
Nhưng đột nhiên.
Mặt đất xung quanh Hỏa Tinh Lửa bị biến dạng, biến thành một vũng đầm lầy.
Từng cái đầu nhô lên khỏi mặt đất, hai mắt đầy tràn ngập thờ ơ và hung dữ.
Chính là một Hồng Sắc Giáp Trùng dài 1m, giáp xác giống như một cái que hàn nung đỏ, chứa đầy nhiệt độ cao.
Hai mắt Không Gian Điểu của Vương Tuyệt trong phút chốc mở to, nhanh chóng giương cánh bay lên, cuối cùng cũng dừng lại hạ tư thế xuống.
Nhưng vì ở quá gần nên đuôi của nó đã thực sự bốc cháy.
- Chết tiệt, nhanh lên mau cứu đại gia ta đi!
Không Gian Điểu ngay lập tức chuyển phương hướng, bay về phía bầu trời, ánh mắt kinh hãi.
- Gâu!
Husky vươn đầu nhìn xuống Không Gian Điểu, khóe miệng nở một nụ cười tà mị.
Ngay lập tức, một khỏa Đại Băng Cầu xuất hiện, trực tiếp cuồng bạo tấn công.
- Mẹ nó chứ!
Không Gian Điểu hét lên một tiếng, khi nhìn thấy nụ cười của Husky, nó đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ngay khi Băng Cầu chuẩn bị trúng đích, nhưng lại xuyên qua nó một cách thần kỳ.
- Hả?
Mọi người hơi giật mình, không ngờ Không Gian Điểu lại có thêm kỹ năng mới.
- Hắc Thiết Cấp nhất định là phải mạnh một chút!
Thần sắc Vương Tuyệt bình tĩnh, nếu như không có kỹ năng Bảo Mệnh, hắn ta sẽ không để Tiểu Điểu xuống cất bảo vật.
- Giải quyết bọn chúng trước đi!
Trần Thư nhìn về phía hàng chục hung thú bên dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận