Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1341: Ta là tội phạm ca của ngươi, không phải là người ngoài

Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng:
- Nói như vậy có nghĩa là ngày nghỉ của các ngươi sắp kết thúc rồi à?
- Còn sớm lắm, chỉ là đăng ký trước vậy thôi.
A Lương nhún vai, sau đó nói tiếp:
- Thi đấu thế giới rồi lại sự kiện hung thú, bọn ta muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi lại nói sau.
- Ngươi thì sao? Có phải bây giờ ngươi chán phát ngán rồi đúng không?
- Bây giờ ta cũng không có chuyện gì để làm, cũng chỉ đợi đến ăn tết thôi.
Trần Thư nằm trên ghế sô pha nói:
- Nghiên cứu thêm món ăn mới nữa thì mới là chính đạo!
- ...
Thân thể ba người chấn động, quả quyết đứng dậy muốn về phòng.
Nhưng đúng lúc này, tiếng cốc cốc cốc vang lên.
- Hả? Ai đó?
Trần Thư nhướng mày, theo bản năng, hắn nghĩ là Liễu Phong đã đột phá lên Vương Cấp.
Nhưng một giây sau lại bác bỏ, lúc hắn ta còn là Hoàng Kim Cấp còn chưa đi cửa chính nữa là, thành Vương Cấp rồi lại càng không thể nào.
- Không phải là kẻ thù của tội phạm tới cửa đấy chứ?
A Lương mở cửa phòng ra, chỉ thấy một nam nhân vừa cao vừa gầy tong teo đang đứng ở cửa ra vào.
- Ồ? Ngươi tìm ai vậy?
Nam tử coi thường A Lương, ánh mắt nhìn về phía bên trong ký túc xá, dường như đang tìm ai đó.
Biểu cảm hắn ta khẽ thay đổi, tầm mắt khóa chặt vào Vương Tuyệt rồi nói:
- Tiểu Tuyệt.
- Sao ngươi lại tới đây?
Vương Tuyệt nhíu mày, sau đó nói:
- Các ngươi chờ ta, ta ra ngoài một lát.
Hắn ta vừa dứt lời thì hai người rời khỏi ký túc xá.
- Tên này là ai vậy? Sao mà chảnh thế?
A Lương nhướng mày mà nói:
- Vậy mà lại trực tiếp xem như không nhìn thấy ta.
- Người nhà của hắn ta à?
Tiểu Tinh suy đoán:
- Ta thấy hai người bọn họ khá giống nhau.
- Hơn nữa đó còn là một Hoàng Kim Ngự Thú Sư nữa đấy!
Trần Thư lẩm bẩm:
- Chưa nghe thấy lão Vương kể qua bao giờ.
- Ai sẽ tự báo gia phả cho tội phạm chứ? Lỡ như ngươi cướp của người ta thì sao?
A Lương nằm trên ghế sô pha rồi mở TV ra.
- Ngươi xéo đi!
Trần Thư nhếch miệng, sau đó say sưa xem Makka Pakka, mặc dù đã xem vô số lần, nhưng hắn không thấy chán một chút nào.
...
Lúc xế chiều, hai người Vương Tuyệt đi trên một con đường nhỏ trong rừng ở Hoa Hạ học phủ.
- Tiểu Tuyệt, thời gian ở học phủ cũng không tệ lắm đúng không?
Nam tử cắm hai tay vào túi, thuận miệng hỏi.
Vương Tuyệt cũng không trả lời mà là nhếch miệng, sau đó nói:
- Ta nói này Vương Viên, ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng luôn được không? Từ khi nào mà ngươi lại quanh co lòng vòng vậy rồi?
- ...
Vương Viên nghe vậy thì cũng không tức giận, mà lại cười khẽ.
Hắn ta xoay người lấy một xấp giấy ra rồi nói:
- Tiểu Tuyệt, ta tới đây cũng chỉ có một chuyện, muốn làm phiền ngươi ký tên mà thôi!
- Ký tên?
Vương Tuyệt nhướng mày, không kiên nhẫn mà nói:
- Giấy thông báo ngươi bệnh nguy kịch à?
- ...
Vương Viên nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, nhưng hắn ta lại nhịn xuống.
- Ta còn đang nghĩ ngươi làm phiền ta là có chuyện gì, hóa ra là chuyện cổ phần của tập đoàn gia tộc à?
Vương Tuyệt xem xét xấp giấy trong tay, trong mắt có vẻ khiêu khích.
Vẻ mặt Vương Viên bình tĩnh mà nói:
- Chúng ta là huynh đệ ruột, đương nhiên đều có quyền kế thừa chứ.
- Ta nói này Vương Viên, ngươi quả thật không biết xấu hổ là gì nhỉ!
Vương Tuyệt nhịn không được mà mắng một câu:
- Mười năm trước chúng ta đã chia ra rồi, lúc đó ngươi bán sạch hết cổ phần của mình, bây giờ lại hấp tấp chạy tới muốn chia cổ phần của ta à?
Vương Viên im lặng không nói gì, sau đó hắn mới nói tiếp:
- Bây giờ ta sắp đột phá đến Hoàng Kim Nhị Tinh, ta cần số tiền kia.
- Thế thì liên quan gì đến ta chứ!
Vương Tuyệt trực tiếp ném bay giấy trong tay, xoay người chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Hai người tới từ Vương gia ở thành phố Bắc Nguyên, phụ thân của hắn ta cũng không phải là cường giả Ngự Thú gì, nhưng qua nhiều năm buôn bán, gia tộc bọn họ cũng đã có danh tiếng không nhỏ ở trong tỉnh.
Lúc trước, khi Vương Viên vừa mới tốt nghiệp Hoa Hạ học phủ, bởi vì thiếu tài nguyên, hắn ta ép muốn phân chia tài sản trong nhà.
Lúc ấy, hắn ta cũng được xem như là một thiên tài, cha của hắn ta không chịu nổi hắn ta làm phiền đòi hỏi, chia cổ phần của gia tộc cho Vương Viên trước.
Cứ tưởng hắn ta chỉ muốn nhận tiền hoa hồng hàng năm thôi, nhưng ai ngờ hắn ta tại bán hết cổ phần thành tiền ngay tại chỗ, đổi thành vô số tài nguyên Ngự Thú.
Sau nhiều năm tu luyện, hắn ta thành công đột phá đến Hoàng Kim Cấp, nhưng vẫn luôn ở nước ngoài đi săn, chưa từng về nhà lần nào.
Bây giờ nghe nói sản nghiệp của gia tộc từ năm đó đã tăng vọt gấp hai ba lần, hắn ta lập tức lại nhăm nhe đến cổ phần.
Nếu bán hết thì chỉ sợ lại có khoảng 10 tỷ tài nguyên khác, đủ để một Hoàng Kim Ngự Thú Sư như hắn ta mạnh lên rất nhiều. Cho nên, hắn ta lại bắt đầu tính toán đến Vương Tuyệt.
- Đứng lại!
Vẻ mặt Vương Viên lạnh nhạt mà xông lên trước người Vương Tuyệt.
Hắn ta nói:
- Ngươi vẫn có thể giữ lại phần kia của ngươi, ngươi chỉ cần cho ta phần tài sản gia tăng là được, thật ra ngươi cũng không mất mát gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận