Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 971: Thả đạn hạt nhân bừa bãi chắc không phải kiếp nạn gì đâu…

- Làm tốt lắm!
Ánh mắt Liễu Phong hiện lên sự cười tươi tán thưởng.
Tuy rằng tốc độ ba người họ không nhanh như Trần Thư, nhưng cũng vượt xa những người đồng lứa tuổi.
Nhất là Tuyết Đoàn của A Lương, sức chiến đấu chắc chắn còn cao hơn hạng 1 của Hắc Thiết Tổ!
Số lượng kỹ năng rất nhiều, thậm chí còn vượt xa Husky của Trần Thư và hầu hết đều có kỹ năng ạch Ngân Cấp.
Đến lúc này, hai trận đấu giành hạng ba đã kết thúc!
Mọi người đều biết tiếp theo chính là trận đấu ác liệt kịch tính, quyết định xem ai mới là quán quân thật sự.
Phục Tô Lịch năm 984, ngày 1 tháng 1.
Hôm nay vô số người mong đợi chờ chực sẵn trước tivi từ sớm.
Phần lớn ở các khu thương mại đều treo một màn hình lớn, phía dưới đường là đông đảo người xem.
Mỗi người đều hào hứng, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Hôm nay là ngày diễn ra trận chung kết thi đấu Ngự Thú quy mô cả nước.
Nhưng nhiệt huyết nhất vẫn là thành phố Nam Giang!
Toàn thành phố, từ nam tử đến nữ tử, từ trẻ nhỏ đến lão nhân, tất cả mọi người đều đang ngóng trông trận đấu này.
Ánh mắt mọi người đều tràn ngập vẻ tự hào, cảm thấy dân Nam Giang bọn họ nở mày nở mặt một phen!
Ai mà ngờ tới, nhà vô địch và á quân đều xuất thân từ thành phố nhỏ này chứ?
Lúc này hội trường của Nam Giang Nhị Trung đã đông đúc không còn chỗ ngồi.
Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ tết nguyên đán, nhưng tất cả học sinh lại đi đến trường học chỉ để chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này!
Ở hàng ghế đầu của hội trường, Thẩm Vô Song nắm chặt hai tay thành nắm đấm, vô cùng kích động.
Hắn ta không ngờ hai học trò mình dạy dỗ lại có thể gây dựng thành tựu thành công như vậy, đi thẳng đến vòng chung kết.
- Xem ra học trò của Nam Giang Nhị Trung của chúng ta thật sự là thiên tài!
Hiệu trưởng bụng phệ lên tiếng, cười đến không thấy mắt đâu.
Bộ giáo dục đã đồng ý cung cấp lượng lớn tài nguyên cho Nam Giang Nhị Trung, hơn nữa kéo dài trong mười năm tới.
Nhị Trung không muốn trở thành Nhất Trung cũng rất khó.
Lão cười nói:
- Lão Thẩm à, cảm giác bây giờ thế nào?
- Tất cả đều nằm trong dự liệu của ta! Học trò của ta sao có thể là người tầm thường?
Thẩm Vô Song nhếch miệng cười, hắn ta biết nhất định bọn chúng sẽ tạo nên thành tựu nhưng không ngờ lại thành công đến thế.
Quan trọng nhất là hai trò đó còn trẻ, tiền đồ sau này không ai có thể đoán trước được.
Lúc này ánh mắt Thẩm Vô Song lại rơi trên người một nữ sinh, hai mắt phát sáng.
- Lão sư, sao thầy lại nhìn con thế?
Vương Thanh Tuyết hoảng hốt, có dự cảm không lành. Tay phải theo bản năng nắm lấy túi phân Urea.
- Không có gì, không có gì hết!
Thẩm Vô Song thấy một màn này, vẻ mặt khẽ biến đổi nhưng ngay sau đó lại cười nói:
- Thanh Tuyết à, hay chúng ta gia nhập lớp đặc huấn sớm một chút đi?
Lần đầu tiên hắn ta cảm thấy, chiếc túi Urea kia lại khiến người ta yêu thích đến vậy, trong nháy mắt giống như đã nhìn thấy Trần Thư và Phương Tư trong quá khứ .
Nếu được Trần Thư xem trọng, chắc chắn thiên phú của Vương Thanh Tuyết không phải tầm thường. Chỉ cần bồi dưỡng tốt, nhất định có thể trở thành một thiên tài.
Vương Thanh Tuyết mở miệng nói:
- Lão sư, Khế Ước Linh của em còn chưa thức tỉnh, đi đến lớp đặc huấn làm gì ạ?
- Ai nói đến lớp đặc huấn thì phải có Khế Ước Linh chứ?
Thẩm Vô Song tỏ ra nghiêm túc, nói:
- Mỗi ngày đến lĩnh điểm thưởng, tích lũy để về sau dùng!
- …
Học sinh xung quanh khóe miệng giật giật, có cần bất công vậy không!
Đây đâu phải thiên vị nữa, mà là trực tiếp mang phòng bếp ra ngoài luôn!

Ngoài người của Nam Giang Nhị Trung, thì những người quen biết Trần Thư đều mong chờ trận đấu hôm nay.
Người trấn thủ Sí Liệt Hỏa Sơn là Diệp Thanh cố ý rời khỏi Dị Không Gian, mang theo Trấn Linh Quân tới trấn nhỏ chỉ để lại một ít nhân viên điều tra.
- Tên tiểu tử này!
Diệp Thanh nở nụ cười, trong mắt có chút bất ngờ. Thật không ngờ hai người đó lại thành danh nhanh như vậy.
Nhóm người Trấn Linh Quân cũng vậy, đều đang nghĩ tới tội phạm lúc trước khoe khoang tài liệu Quân Vương.

Trong Hoa Hạ học phủ, Tần Thiên cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình phía trước, chờ đợi trận chung kết diễn ra.
Các học sinh trong này cũng như thế, nghĩ đến Trần Thư là bạn học của mình thì ánh mắt càng toát lên sự tự hào.
Tuy rằng Trần Thư không phải người nhưng lại mang đến vinh dự quá to lớn cho học phủ.
Ngoài ra còn có Trấn Linh Cục của thành phố Nam Giang, “Ngự Thú Đạo Trường tốt nhất” của thành phố Nam Giang, “Đấu Linh Trường” của thành phố Đại Hưng, chợ đêm các cửa hàng khác… đều rất rầm rộ.
Mặc dù trước đây Trần Thư nằm trong danh sách đen của nhiều nơi, nhưng vẫn có rất nhiều người ủng hộ, chờ mong hắn lấy được vị trí vô địch.

Lúc này trên đảo Thánh Ngự.
Hàng nghìn người đang vây quanh sân thi đấu, chờ trận đấu bắt đầu.
Người dẫn chương trình cũng xúc động giới thiệu thông tin của hai tuyển thủ, quan trọng nhất là nói về quan hệ của hai người.
Lúc này, cơ thể nàng cũng khẽ chuyển, liếc nhìn thoáng qua phía sau.
Chỉ thấy Trần Thư đã đi ngay sau sát Phương Tư, khuôn mặt mỉm cười nhìn nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận