Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 338: Không phải là tội phạm chứ (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Mắt thấy lãnh địa của mình bị phá hoại khắp nơi, ánh mắt nó tràn ngập tức giận!
Rất nhanh, hỏa long đã tỏa định người bị tình nghi!
Hai mắt đó lấp lánh hồng mang, cho dù là cự ly xa như vậy, nhưng vẫn thấy rõ vẻ mặt của Trần Thư.
Thậm chí nụ cười đê tiện đó cũng có thể thấy được rất rõ ràng!
Chỉ còn thiếu mỗi khắc bốn chữ to: Ta là hung thủ!
Là hắn! Hắn!
Chỉ số thông minh của nó không thấp hơn nhân loại, lập tức hiểu được.
Nhưng mà, một giây sau, Trần Thư đã biến mất trong thông đạo không gian.
...
Trần Thư thở hắt ra, không khỏi cảm thán nói:
- Kích thích! Thực sự là con mẹ nó quá kích thích!
Hắn lại không biết có một con hung thú đáng sợ đã nhớ kỹ hắn, nếu dám hàng lâm, sợ rằng sẽ bị toàn bộ dị không gian đuổi giết.
Trần Thư không ngờ bị hung thú của dị không gian ghi vào sổ đen.
- Các ngươi…
Tiết Tử Minh vẫn chờ ở cửa thông đạo,
Vừa thấy hai người lập tức lên tiếng hỏi, muốn biết đối phương rốt cuộc làm gì.
Hai người Trần Thư lại không nói gì, Lôi Điểu biến dị vẫn không dừng lại, bay ra ngoài sương mù.
Vừa thấy một màn này, trong lòng hắn có chút bất an, cơ hồ là theo bản năng muốn cất cánh.
Nhưng mà, vẫn chậm một bước.
Ầm!
Trong thông đạo không gian xuất hiện một gợn sóng xung kích màu trắng, trực tiếp hất bay cự ưng lên.
- Thứ gì vậy? Cách không gian công kích à?
Tiết Tử Minh kinh hãi, hai cánh cự ưng màu đen dưới chân chấn động, u quang tràn ngập hai cánh, phóng thích kỹ năng, không ngờ thuấn di một đoạn cự ly ngắn!
Ngay sau đó, cự ưng hót lên một tiếng, mở ra chuyến lữ hành đào vong.
Tần Xuyên ở ngoài sương mù vừa thấy Phương Tư cũng đang bỏ chạy, tinh thần chấn động, bay thẳng ra xa xa.
Tuy nhiệm vụ của Ngự Long Vệ quan trọng, nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Uy thế của dược tề phát nổ có thể xuyên thấu thông đạo không gian, quả nhiên trùng kích đến Lam Tinh!
Rầm rầm rầm!
Phát nổ đáng sợ xuất hiện, bạch mang nóng cháy không ngừng đánh sập ngọn núi.
Lúc này Lôi Điểu biến dị mới dừng lại, không ngừng thở hổn hển, đầu lưỡi thè ra, bộ dạng như bị vắt khô.
- Chắc không sao rồi!
Phương Tư mở miệng nói, trong mắt có vẻ nghĩ mà sợ.
Cho dù là xuyên qua thông đạo không gian, dược tề phát nổ vẫn làm nổ nát một mình ngọn núi trên Lam Tinh.
Chẳng trách lại gọi là đạn hạt nhân.
Nhưng dị không gian mới là xui xẻo chân chính!
Đạn hạt nhân đi qua, không còn một ngọn cỏ, đại lượng nham thạch tan chảy, vô số hung thú ngay cả thi hài cũng không lưu lại.
Vô số núi lửa sụp đổ, hung thú lĩnh chủ không ngừng kêu thảm, tràn ngập khí tức thảm thiết.
Một con hỏa long vô cùng đáng sợ ánh mắt đờ đẫn, nhìn lãnh địa giống như phế tích, đã triệt để ngây đơ.
Vì sao lại như vậy? Sao lại thành thế này?
Ta con mẹ nó chỉ ngủ một giấc thôi mà.
...
- Cuối cùng cũng giải quyết rồi!
Trên Lam Tinh, Vương Hiên Dương thở phào, ba Ngự Long Vệ liên thủ, cuối cùng cũng diệt sát được Bạch Ngân Lĩnh Chủ.
- Đi trợ giúp!
Ba người không lơi lỏng, chỉ cần thông đạo không gian vẫn còn, nguy cơ chưa hoàn toàn được giải trừ!
- Sao đám người Phương Tư không liên hệ với chúng ta?
Vương Hiên Dương nhướng mày, trong mắt có vẻ nghi hoặc.
Mười phút sau, ba gã Ngự Long Vệ không ngừng bay quanh vùng trời, vẻ mặt ngây đơ.
Một Ngự Long Vệ nói:
- Con mẹ nó thông đạo đâu rồi?
Khóe miệng Hứa Dịch giật giật:
- Đừng nói là thông đạo, ngay cả con mẹ nó núi cũng không thấy!
Vương Hiên Dương lại lâm vào trầm mặc, mơ hồ cảm thấy một màn này có chút quen thuộc…
Không phải lại là tội phạm đi qua chứ.
- Ta có thể biết là ai!
Vẻ mặt Vương Hiên Dương đầy suy tư, mở miệng nói.
Ngọn núi phía dưới không phải sụp đổ, mà là trực tiếp biến mất, giống hệt với Thái Bình Sơn lúc trước.
Lúc ấy có lời đồn là Nam Giang Hãn Phỉ gì đó, hiện giờ lại có Trần Thư ở hiện trường, sợ rằng không phải là trùng hợp?
- Vương ca, ta muốn cử báo!
Tiết Tử Minh cưỡi cự ưng màu đen bay đến, trong mắt vẫn còn vẻ kinh hồn bất định.
- Cử báo? Cử báo gì?
Một đạo thanh âm vang lên, chỉ thấy Phương Tư và Trần Thư cũng cưỡi Lôi Điểu trở lại.
Trần Thư khịt mũi, trong mắt tỏa ra quang mang, nói:
- Khế Ước Linh của ngươi… Thơm quá!
Mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía cự ưng dưới chân Tiết Tử Minh.
Bởi vì sóng xung kích của dị không gian lúc trước, dẫn tới cự ưng bị thương, quả nhiên là có mùi thịt phát ra.
- Ngươi?
Tiết Tử Minh cả kinh, nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, không ngờ có chút sợ hãi.
Thằng ôn này không phải là ngay cả Khế Ước Linh cũng muốn ăn chứ.
- Tốt lắm!
Vương Hiên Dương thầm nuốt nước miếng, vốn cảm thấy không có gì, bị Trần Thư nói như vậy, hắn cũng có chút thèm ăn.
- Phương Tư, nói xem có chuyện gì!
Tiết Tử Minh thấy thần sắc của mọi người đều có chút kỳ quái, lập tức thu hồi cự ưng dưới chân vào Ngự Thú Không Gian, bản thân thì đứng trên mặt đất.
Mẹ nó, một đám người gì vậy?
- Để ta nói cho.
Trần Thư vỗ vai Phương Tư, đứng dậy, nói:
- Chuyện nói ra thì dài lắm, nhưng ta sẽ nói ngắn gọn…
- ...
Khóe miệng Vương Hiên Dương giật giật, Trần Thư vừa bắt đầu nói, hắn đã có chút không muốn nghe…
Bạn cần đăng nhập để bình luận